Hiện tại Triệu Thiên hộ đừng nói ôm mỹ nhân, cho dù được mỹ nhân chạm vào hắn cũng có cảm giác muốn chết.
Triệu Thiên hộ phí hết sức lực mới nhịn được không đẩy Triệu Tiểu Miêu ra.
Triệu Tiểu Miêu không hề hay biết, nũng nịu mở miệng: "Vừa rồi không phải thiếp cố ý hung dữ với chàng, thiếp coi trọng nhất là cam kết không muốn chàng gạt ta, đây là tình yêu sâu sắc, Triệu Thiên hộ có thể hiểu chứ?"
"Hiểu hiểu hiểu..."
Triệu Thiên hộ liên tục gật đầu, cuối cùng thực sự không thể chịu được sức nặng của Triệu Tiểu Miêu, hắn mượn cớ uống trà để kéo Triệu Tiểu Miêu ra khỏi cơ thể.
"Tóm lại ngươi yên tâm, chuyện ta đã đồng ý với ngươi nhất định ta sẽ làm tốt."
Triệu Thiên hộ thật vất vả mới giải quyết được nàng ta, đang nghĩ ngợi có nên tiễn khách hay không, Triệu Tiểu Miêu lại một lần nữa nhiệt tình ôm lấy hắn.
"..." Triệu Thiên hộ.
"Chỉ cần là chàng nói, ta sẽ tin." Nói xong nàng ta nhẹ nhàng hôn từng cái một lên mặt Triệu Thiên hộ: "Giáo huấn bọn họ có thể từ từ, nhưng một tâm nguyện khác có thể hoàn thành trước hay không?"
"?" Triệu Thiên hộ đầu tiên thì sững sờ, một lúc lâu sau mới hiểu được ý của Triệu Tiểu Miêu.
Nửa năm trước Vũ Lâm vệ tạo ra một loại vũ khí, gần đây vừa hoàn thành huấn luyện sử dụng cho đội quân đầu tiên, nửa tháng trước không biết người nào lúc uống rượu đã nhắc tới một câu về chuyện vũ khí mới, Triệu Tiểu Miêu vẫn luôn muốn xem một chút.
Ngại vì chuyện quân cơ không thể tiết lộ ra ngoài, Triệu Thiên hộ vẫn luôn từ chối, cố chịu đựng Triệu Tiểu Miêu cứ nhắc đi nhắc lại, lại thêm mấy ngày nay nàng ta quả thực phục vụ rất ra sức, rất nhiều thứ kỹ viện không muốn làm nàng ta đều làm, một cấp trên của Triệu Thiên hộ đã đồng ý cho nàng ta được mở mang kiến thức một chút.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại Triệu Thiên hộ cũng ý thức được bản thân mình bất cẩn rồi!
Cho nên hắn cứ đùn đẩy mãi.
Bây giờ bởi vì tập kích Bạch phủ ban đêm thất bại, Triệu Thiên hộ chỉ có thể lấy lại mặt mũi từ phương diện khác.
Hắn cố gật đầu nói: "Tối nay ngươi đến tìm ta có thể cùng ngươi đi xem."
Trong đáy mắt Triệu Tiểu Miêu tràn đầy vui vẻ, hôn lấy hôn để lên mặt Triệu Thiên hộ, dính nhau một lúc lâu mới rời khỏi.
Đã nhận được lời hứa hẹn sẽ giáo huấn Bạch Quân Quân, lại nhận được ước hẹn đi xem vũ khí, cuối cùng tâm trạng xúi quẩy của Triệu Tiểu Miêu khi sáng sớm đã gặp được Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đã được giảm bớt một chút.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng không biết tâm trạng của Triệu Tiểu Miêu, dù sao Triệu Tiểu Miêu nho nhỏ bọn họ còn không để vào mắt.
Bây giờ mặc dù Hoàng Đô sẽ không xảy ra chiến sự, nhưng Vũ Văn Loan Phi đã phát thư mời Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử đến Hoàng Đô một lần.
Nếu Vũ Văn Tuyển muốn đi, chắc chắn sẽ đến hổ minh uyên.
Hai người bọn họ muốn đến đó trước Vũ Văn Tuyển hoàn thành việc thăm dò hổ minh uyên trong đêm.
Dù sao bọn họ cũng không chắc chắn quân thượng chi sự có ở hổ minh uyên hay không, ngộ nhỡ có, chờ Vũ Văn Tuyển tới ai cũng không chắc chắn được hắn có lấy đi hay không.
Nếu thật sự bị Vũ Văn Tuyển mang về Đông Địa, bằng sự mưu tính và lòng dạ của hắn, muốn từ trong tay hắn lấy về khẳng định càng khó hơn, còn không bằng hiện tại đi lấy trước.
Đương nhiên, nếu như quân thượng chi sự không ở hổ minh uyên mà ở trong tay Vũ Văn Tuyển, như vậy thì khỏi phải nói.
Cho nên bọn họ nhất định phải nhanh chóng lấy được lệnh thông hành trên người Kiều chưởng quỹ.
Nhưng...
Hai người ở đây ăn điểm tâm sáng mấy ngày liên tục, nhưng chưa từng phát hiện Kiều chưởng quỹ có lúc đi một mình bên ngoài, ngoại trừ đêm hôm đó ông ta đột nhiên đi một chuyến đến bên ngoài hổ minh uyên, thì vẫn luôn ở trong quán rượu, căn bản không đi ra ngoài.
Hơn nữa ông ta lấy lí do sắp cáo lão hồi hương, chuyện lớn chuyện nhỏ của quán rượu đều giao cho Triệu Tiểu Miêu, ông ta căn bản không ra mặt xử lý.
Cũng bởi vì như này, Bạch Quân Quân rất khó tìm được cớ để tự nhiên gặp ông ta.
Hôm nay hai người lại một lần nữa vồ hụt, chỉ có thể hậm hực đi về.
Nhìn thấy đại tiểu thư có vẻ mặt phiền muộn, Lý Văn Li đột nhiên hỏi: "Nói đi nói lại, lệnh thông hành kia chúng ta nhất định phải dựa vào việc trộm sao?"