"?" Bạch Quân Quân nghi ngờ nhìn Lý Văn Li một cái: "Ngươi có cao kiến gì?"
"So với trộm, chúng ta càng thích hợp đi cướp hơn." Lý Văn Li hỏi lại.
Bạch Quân Quân nuốt một ngụm nước bọt.
Mặc dù nói như vậy, nhưng nếu như đi cướp, chẳng phải là bứt dây động rừng sao?
"Giết ông ta không phải xong rồi à?"
"..." Bạch Quân Quân.
Hình như... Là như vậy!
Giết Kiều chưởng quỹ cầm lệnh bài đi thăm dò hổ minh uyên trong đêm, chỉ cần hành động của bọn họ nhanh, hổ minh uyên làm sao lại có thể tạo ra tiếng gió nào chứ?
Về phần ngày hôm sau thi thể của Kiều chưởng quỹ bị phát hiện... Người nào quan tâm!
Cho dù đánh chết cũng không nhận, không liên quan tới mình.
Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Quân Quân nghiêm túc gật đầu: "Là ta suy nghĩ nông cạn rồi."
Lý Văn Li nhịn không được lộ ra hàm răng trắng muốt.
...
Chớp mắt đã đến ban đêm, mà tối nay đã định trước là không tầm thường!
Lúc Triệu Tiểu Miêu mừng khấp khởi đi xem vũ khí mới của Vũ Lâm vệ, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng khởi hành đi tìm Kiều chưởng quỹ.
Bọn họ đi thẳng tới phòng của Kiều chưởng quỹ, nhưng mới tới gần cửa phòng, Kiều chưởng quỹ đã cảnh giác mở mắt.
Bạch Quân Quân nhẹ nhàng vung tay lên, dị năng khống chế chốt cửa gỗ, cửa phòng không gió tự mở.
Hai người công khai đi vào, một giây sau trên mặt có kình phong đánh tới.
Bọn họ ăn ý nghiêng người ra bên ngoài, kình phong kia xuyên qua giữa hai người, rơi trên cột trụ hành lang để lại mấy dấu vết chưởng.
Bạch Quân Quân nhìn thấy vết chưởng này không nhịn được nhướng mày, đây chính là nội lực à?
Bên này Kiều chưởng quỹ cũng nhanh chóng cầm đèn, ánh đèn mờ nhạt vừa chiếu lên, khuôn mặt của Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng lộ ra.
Kiều chưởng quỹ dường như đã sớm biết là hai người, không nhịn được trầm giọng nhếch môi: "Các ngươi quả nhiên đã tới."
"Thế nào, ông đã sớm đoán được chúng ta sẽ tới sao."
Bạch Quân Quân cau mày, hai mắt không tự chủ mà quan sát bốn phía.
Dù sao theo như lý thuyết thì Kiều chưởng quỹ dường như đã bố trí xong bẫy rập đang chờ bọn họ tới.
Nhưng bốn phía yên tĩnh, xung quanh mình là những tiếng ngáy to đều đều, hiển nhiên đám tiểu nhị đều ngủ rồi, cảnh tượng bắt rùa trong hũ như trong tưởng tượng cũng không xảy ra.
Bạch Quân Quân nhịn không được cau mày, Kiều chưởng quỹ này cực kỳ khinh thường, chẳng lẽ có tuyệt chiêu gì?
Nhớ tới viên đá trên người Trâu công công, trong lòng hai người đều phát lên một chút cảnh giác, sợ Kiều chưởng quỹ này cũng sẽ làm ra loại vũ khí gắn đá gì đó.
Nhưng Bạch Quân Quân phát hiện ra dị năng trong cơ thể nàng vẫn như cũ rất ổn định, một chút tín hiệu có ngoại vật quấy nhiễu cũng không có.
Chuyện này khiến nàng nghi ngờ hơn, rốt cuộc Kiều chưởng quỹ đang khinh thường điều gì?
Rất nhanh, Bạch Quân Quân đã nhận được đáp án.
Kiều chưởng quỹ này là cao thủ nội gia hiếm có của nước Bạch Câu, ông ta hoàn toàn không đặt hai người công tử tiểu thư được nuôi trong cơm ngon áo đẹp vào mắt.
Kiều chưởng quỹ cong ngón tay thành trảo xông tới chộp lấy hai người, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đồng thời xoay người tránh đi.
Kiều chưởng quỹ mặc dù già nua nhưng tứ chi càng linh hoạt, nhìn thấy hai người xoay người né tránh ông ta thuận thế xông thẳng móng vuốt cúi xuống bắt người.
Hai người giống như con lươn xoay người tránh thoát, móng vuốt như hổ của Kiều chưởng quỹ thay đổi, hóa thành chưởng thuận thế đẩy lên, hai người không kịp chuẩn bị bị đẩy vào trong phòng.
Tiếp theo điều khiến người ta bất ngờ đã xảy ra, chỉ thấy căn phòng vốn dĩ là đất phẳng đột nhiên nứt ra một cái động lớn, hai người bị đẩy chật vật như thế rơi vào trong huyệt động.
Lúc rơi vào huyệt động Lý Văn Li vô ý thức đưa tay bảo vệ Bạch Quân Quân vào trong lòng.
Nhưng đao thương gậy gộc như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, đây thật sự là một hố đất bình thường mà thôi.
Sau khi hai người rơi vào hố đất, bên trên đột nhiên có thêm một tầng song sắt đã phong toả cái hố này cực kỳ chặt chẽ.
Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, thì ra ở trong phòng của Kiều chưởng quỹ cất giấu một chiếc lồng sắt lớn.
Chỉ là Kiều chưởng quỹ này giam giữ bọn họ lại làm gì?