Kiều chưởng quỹ chậm rãi đi đến trước mặt hai người: “Nếu như các ngươi đã không muốn sinh sống tốt đẹp ở Bạch phủ, vậy thì ở đây đi."
Bạch Quân Quân khẽ liếc mắt sang bên cạnh: "Người theo dõi ngoài cửa Bạch phủ là ông phái tới?"
Kiều chưởng quỹ không nói gì.
"Chúng ta không quyền không thế, theo dõi chúng ta có chỗ tốt gì?"
"Có đôi khi theo dõi cũng là một loại quan tâm." Kiều chưởng quỹ nói như thật như giả.
Lý Văn Li nghe vậy nhạy cảm nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ.
Quan tâm bắt nguồn từ ai... A, phi.
Bạch Quân Quân hồn nhiên không quan sát, chỉ cảm thấy Kiều chưởng quỹ đang cố làm ra vẻ huyền bí, nàng yên lặng móc phi hoa lệnh ra: “Ông cũng biết, chúng ta là bạn của Diêm chưởng quỹ, ông đối xử với chúng ta như vậy, không sợ nàng ta biết hả?"
Kiều chưởng quỹ cười: "Nếu nàng ta biết, nhất định sẽ cảm kích ta đã nhốt các ngươi ở đây, nếu lại để cho các ngươi tùy ý chạy loạn, có trời mới biết các ngươi còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không.
Hoàng Đô đã không còn là hoàng đô năm đó nữa, ngươi cũng không còn là thiên chi kiêu nữ năm đó nữa, cuốn vào sự tranh chấp sẽ chỉ khiến ngươi muôn kiếp không trở lại được.
Thật vất vả mới trộm trở về được một cái mạng, làm sao lại khổ cực hiến tế ra ngoài chứ?"
Bạch Quân Quân hơi nheo mắt dò xét Kiều chưởng quỹ, ý đồ từ trong lời lẽ của ông ta hiểu ra thiên cơ.
Nhìn dáng vẻ của Kiều chưởng quỹ, chẳng lẽ cho là nàng ngàn dặm xa xôi về Hoàng Đô là lựa chọn đứng chung chiến tuyến với Vũ Văn Loan Phi?
Cho dù nàng chung thuyền, thì mắc mớ gì tới ông ta?
Kiều chưởng quỹ không vui, là bởi vì mình không đứng cùng phe với ông ta hay sao?
Vậy ông ta cùng phe với ai? Vũ Văn Tuyển?
Bạch Quân Quân nhìn chằm chằm Kiều chưởng quỹ, đầu óc xoay chuyển so với người khác cũng nhanh hơn.
Kiều chưởng quỹ không biết tiểu cô nương đang suy nghĩ gì, chuẩn bị trở về giường tiếp tục ngủ.
Lúc này, đổi thành Baạh Quân Quân kinh ngạc.
“Ông sẽ không định cứ như vậy khống chế chúng ta chứ? Coi như chúng ta không có cách nào ra khỏi cái lồng sắt này, nhưng chúng ta còn có thể kêu mà, bên ngoài chắc chắn sẽ có người nghe thấy tiếng kêu cứu của chúng ta."
Kiều chưởng quỹ cười như không cười cong môi: "Vậy ngươi có thể thử một chút."
Bạch Quân Quân đang định gào lên mấy câu, đúng lúc này quanh mình toả ra rất nhiều côn trùng nhỏ.
Mấy con trùng nhỏ này vốn dĩ bám vào hố vách tường xuôi theo phía trên, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ở đây càng lâu, nhiệt độ quanh cơ thể càng cao, đám côn trùng này cũng dần dần tỉnh lại.
Lúc này đang như muỗi bay vo ve tới gần bọn họ.
Bạch Quân Quân cảm thấy rất không ổn, Kiều chưởng quỹ hơi cúi người nói: "Cái này gọi là trùng im hơi lặng tiếng, chỉ cần các ngươi mở cuống họng nó sẽ theo cổ của các ngươi qua thanh quản đi vào trong cơ thể các ngươi, đến lúc đó sẽ coi thân thể của các ngươi như môi trường thích hợp đẻ trứng, Đại La Kim Tiên cũng không cứu được các ngươi."
Bạch Quân Quân tuyệt đối không nghĩ đến Kiều chưởng quỹ vậy mà cũng là cao thủ dùng cổ.
Thảo nào vừa rồi ông ta không sợ hãi.
Chẳng lẽ tên này thuộc sự quản lý của núi Vu Tổ chứ không phải giang hồ?
Vào lúc Bạch Quân Quân kinh ngạc không thôi, những con trùng nhỏ này cũng càng bay càng dày đặc.
Lý Văn Li kịp thời móc ra hai chiếc khăn từ trong không gian, nhét một chiếc trong đó vào tay Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân nhanh chóng cúi đầu buộc khăn lên che mặt cho mình vẫn không quên hét lên với Kiều chưởng quỹ: "Coi như ông có thể ngăn cản chúng ta kêu cứu, nhưng Vũ Văn Loan Phi phát hiện ra chúng ta mất tích, sẽ lùng sục tìm kiếm toàn thành, chờ lục soát đến nơi này của ông ông có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, cho nên khuyên ông tốt nhất hiện tại nên để chúng ta đi."
"Thật đúng là xin lỗi, Vũ Văn Loan Phi dốc cả đời cũng không có khả năng tìm được nơi này."
Kiều chưởng quỹ tự tin cong môi, chậm rãi đi về giường chiếu.
Kiều chưởng quỹ rời đi, trong huyệt động Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng đang suy nghĩ về cuộc đời.
Giờ phút này, trước mặt bọn họ bày ra hai con đường.