Kiều chưởng quỹ nhìn nàng, vẻ mặt xanh mét, làm sao ông ta có thể tin tưởng đây chỉ là một hạt giống bình thường được.
Không chỉ có thể, ngay tại lúc Kiều chưởng quỹ bắt đầu cảnh giác thì bụng đột nhiên khó chịu.
Kiều chưởng quỹ có một loại cổ bản mạng, sau khi hạt cỏ kia trôi vào trong bụng, cổ bản mạng của ông ta cảm nhận được ngoại vật xâm lấn nên không cần chủ nhân gọi cũng tự mình thức tỉnh từ giấ ngủ say.
Lúc nhìn thấy một hạt cỏ tròn vo rơi xuống trước mặt, cổ trùng nhíu mày nhìn chằm chằm vật từ bên ngoài đến này, lúc đang suy nghĩ xem nên đè ép hay là ăn luôn thì đột nhiên hạt cỏ này động đậy, sau đó đột nhiên mọc mầm, mầm cây xanh nhạt kia phát triển mạnh mẽ, vươn vô số xúc tu tấn công về phía cổ trùng.
Cảnh tượng này giống như con nhện đột nhiên phun tơ về phía con mồi vậy.
Cổ trùng chưa từng nhìn thấy thứ gì như thế.
Trong thoáng chốc chưa kịp phản ứng thì đã bị thứ đó tóm lấy, tiếp theo xúc tu màu xanh biếc kia càng ngày càng nhiều hơn bao vây lấy nó chặt chẽ đến mức không một kẽ hở. Đáng sợ hơn đó là sau khi những xúc tu đó cuốn lấy cổ trùng thì đột nhiên mọc ra rất nhiều miệng nhỏ, những cái miệng nhỏ đó giống như con đĩa, hút vào trên người cổ trùng, sau đó tiết ra axit đậm đặc.
Thân thể cổ trùng bị tách ra một cách thô bạo, một chất ăn mòn bị cưỡng ép đưa vào, nó chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, sau đó những thứ như máu, chất béo, ruột gan trong thân thể từ từ bị ép buộc hút ra bên ngoài.
Thế này giống như có hàng nghìn hàng vạn con đĩa đang hút mình.
Sao cổ trùng lại bằng lòng chịu sự tra tấn vô duyên vô cớ như vậy được? Nó liều mạng giãy giụa nhưng chỉ dựa vào sức lực của bản thân thì chỉ là phí công mà thôi, vì thế nó dựa vào sự ràng buộc cộng sinh với chủ nhân mà liều mạng cảnh báo kêu cứu với chủ nhân.
Cổ bản mạng bị công kích thì chủ nhân nó có thể tốt đến đâu được chứ?
Kiều chưởng quỹ và cổ trùng là quan hệ cộng sinh, tuy rằng không đến mức cổ trùng chết thì mình cũng chết nhưng mà ông ta có thể cảm nhận được tất cả những khổ sở mà cổ trùng trải qua, cho nên lúc cổ trùng đau đớn đến mức xé ruột xé gan thì Kiều chưởng quỹ cũng đau đớn y như vậy lăn lộn trong phòng.
Nhưng mà cổ trùng bị hạt cỏ buộc chặt còn Kiều chưởng quỹ lại bị dây buộc chặt, thật sự là kêu khổ không ngừng.
May mà lúc này đúng là lúc quán rượu náo nhiệt nhất, hơn nữa tối hôm nay Triệu Tiểu Miêu vui vẻ, tặng cho khách khứa dùng bữa mỗi người một bầu rượu, lúc này khách quý trong đại sảnh đông đúc, âm thanh vui chơi không ngừng.
Nơi này của Kiều chưởng quỹ hoàn toàn thành điểm mù, mặc cho ông ta có liên tục la hết đến mức xé ruột xé gan thì bên ngoài cũng hoàn toàn không phát hiện.
Nhìn thấy phản ứng quá khích kia của Kiều chưởng quỹ, Bạch Quân Quân lộ ra vẻ mặt mờ mịt: “Ông ta làm sao thế? Ta có dùng sức đâu.”
Lời nàng nói là thật, roi hoa thùy đồng chỉ trói ông ta như bình thường mà thôi, hoàn toàn không dùng sức.
Nghe thấy lời nói vô tội của Bạch Quân Quân, Kiều chưởng quỹ không khỏi trợn trắng mắt, một lúc lâu sau mới cố gắng hết sức lấy lại lý trí nói: “Ngươi… ngươi làm gì cổ trùng của ta?”
“À… chuyện này à…” Bạch Quân Quân bừng tỉnh hiểu ra: “À, đại khái là hạt cỏ muốn đoạt quyền soán vị.”
Dù sao hoa cỏ luôn luôn có một loại thiên tính, đó là “mình ta xinh đẹp”, trước khi nảy mầm chúng nó sẽ biến tất cả những thứ dư thừa quanh mình thành chất dinh dưỡng, sau khi hấp thu toàn bộ mới tiếp tục mặc sức sinh trưởng.
Đương nhiên Bạch Quân Quân cũng ôm ý định giết gà dọa khỉ.
Dù sao nơi này không có thi thể, Bạch Quân Quân chỉ có thể làm bộ làm tịch khai đao với cổ trùng trong cơ thể Kiều chưởng quỹ, bằng không sao Kiều chưởng quỹ biết được sự lợi hại của hạt cỏ được? Không biết sự lợi hại của hạt cỏ thì lời uy hiếp của nàng sẽ không có tác dụng.
Bạch Quân Quân tỏ vẻ toàn bộ đều là hành động bất đắc dĩ.
Kiều chưởng quỹ nghĩ Bạch Quân Quân cho mình ăn thuốc diệt cổ trùng nên vẻ mặt tái nhợt, gian nan giãy giụa: “Nếu ngươi đã biết ta là người của núi Vu Tổ thì khuyên ngươi đừng có tiếp tục tùy hứng làm bậy, nếu không sau này nhất định sẽ bị núi Vu Tổ đuổi tận giết tuyệt.”