Kiều chưởng quỹ cực kỳ sợ hãi, chật vật giãy giụa nhưng sợi dây này càng quấn càng chặt, buộc ông ta lại thành đòn bánh chưng. Kiều chưởng quỹ muốn dùng nội lực làm đứt sợi dây này nhưng nó lại giống như sắt thép, không thể làm đứt, hơn nữa ông ta càng động đậy thì lại càng quấn chặt hơn.
Ngay tại lúc Kiều chưởng quỹ hoảng sợ không thôi thì có hai bóng dáng chậm rãi đi đến trước mặt ông ta.
Nhìn thấy hai người không nên xuất hiện ở nơi này, đồng tử Kiều chưởng quỹ giật mạnh: “Ngươi… các ngươi… sao có thể…”
Bạch Quân Quân nhếch môi: “Vừa rồi có con mèo đêm chạy vào, không cẩn thận mở chốt ra.”
Không, không thể nào.
Kiều chưởng quỹ hoàn toàn không tin chuyện ma quỷ này.
Sao chỗ này của ông ta lại có mèo hoang được?
Rốt cuộc thì hai người này thoát ra bằng cách nào?
Trong lúc Kiều chưởng quỹ còn đang vô cùng kinh ngạc thì dây thừng cột trên người ông ta đột nhiên siết mạnh hơn, ông ta bị người ta xách lên như một con sâu.
Lúc này ông ta mới phát hiện, hóa ra thứ buộc chặt mình không phải là dây mà là một chiếc roi.
Lúc này chiếc roi này đang ở trên tay Bạch Quân Quân, hóa ra đúng là nàng trói mình.
Kiều chưởng quỹ cảm thấy như sóng to gió lớn đang cuồn cuộc trong lòng, không ngờ rằng Bạch Quân Quân lại còn có một chiếc roi lợi hại như thế, vậy mà trước kia không chú ý tới.
Bạch Quân Quân thản nhiên cong môi: “Thời thế đổi thay, bây giờ đến phiên Kiều chưởng quỹ phải ngoan ngoãn nghe lời rồi.”
Vẻ mặt Kiều chưởng quỹ u ám: “Các ngươi muốn làm cái gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn mượn lệnh bài của ngươi dùng mà thôi.”
Kiều chưởng quỹ híp mắt, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Các ngươi muốn đến Hổ Minh Uyên.”
Bạch Quân Quân cười gật đầu, không hề có ý giấu giếm.
Kiều chưởng quỹ đen mặt: “Đó không phải là nơi các ngươi nên đến, muốn sống thì đừng có tiếp tục gây chuyện.”
Trong lúc Kiều chưởng quỹ nói, ông ta phát hiện chiếc roi quỷ dị kia lại động đậy, chẳng bao lâu sau lệnh bài giấu ở trong áo ông ta đã bị chiếc roi kia lôi ra.
“Keng” một tiếng rơi xuống mặt đất.
Lệnh bài này có màu đen bóng, phía trên có một cái đầu hổ màu xanh nhạt, đầu hổ đang hướng về phía không khí rít gào, dáng vẻ kia vô cùng cứng cáp, hơi thở của mãnh thú ập thẳng vào mặt.
Lý Văn Li đi về phía lệnh bài đầu hổ này, thoải mái nhặt lên, rồi lại thổi thổi vào không khí.
Kiều chưởng quỹ nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của hai người bọn họ thì tức đến mức sắp cắn gãy cả răng hàm sau.
Chỉ trách mình sơ ý rơi vào bẫy của bọn họ, hóa ra ngay từ đầu hai ngươi này đã cố ý giả vờ yếu đuối nhằm làm cho ông ta lơ là cảnh giác.
Lúc này đã trở thành thịt cá trên thớt, Kiều chưởng quỹ hận không thể chết đi cho xong, nhưng mà nói gì cũng muộn rồi, Kiều chưởng quỹ chỉ có thể vừa nói chuyện với bọn họ vừa tìm cách thoát khỏi cảnh bị vây khốn.
Nhưng mà không biết chiếc roi này được làm bằng chất liệu gì mà cho dù ông ta có cố sống cố chết dùng hết sức lực hay là nội lực đều không thể bẻ gãy nó, hơn nữa cổ trùng trên người ông ta lại đều là mấy loại có tác dụng kỹ thuật, hoàn toàn không thể giúp ông ta trốn thoát.
Trong lòng Kiều chưởng quỹ vô cùng tức giận nhưng mà hai người trẻ tuổi này vẫn yên lặng ngồi xổm trước mặt ông ta.
Lý Văn Li lấy dao găm từ trong ngực ra, vỗ vỗ vào mặt ông ta từng cái một: “Chúng ta cũng chỉ muốn biết một số vấn đề mà thôi, nếu ngươi trả lời tốt thì ta có thể suy nghĩ thả ngươi ra.”
“Các ngươi muốn biết cái gì?” Kiều chưởng quỹ lộ ra vẻ mặt chấp nhận số phận.
Nhưng mà ông ta vừa dứt lời thì đột nhiên một viên tròn tròn gì đó rơi vào trong miệng. Kiều chưởng quỹ còn chưa kịp phản ứng thì nó đã như có chân mà lăn thẳng vào trong cổ họng ông ta.
Kiều chưởng quỹ đã trải quá quá nhiều mưa gió như vậy rồi, sao có thể không đoán được đây là thứ gì, ông ta bày ra sắc mặt không tốt nhìn hai người: “Các ngươi cho ta ăn cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là một hạt giống bình thường thôi.” Bạch Quân Quân vô tội chớp chớp mắt.