Trước mắt coi như đám thợ thủ công đã hiểu rõ ràng, hóa ra hai người này đều là thật, đang nội đấu.
Bọn họ bị ép nhốt ở trong đáy vực không thấy ánh mặt trời này đã đủ thảm rồi, cũng không thể lại bởi vì chuyện nội đấu không hiểu rõ này mà vô tội mất mạng.
Cho nên đám thợ thủ công chạy phải gọi là nhanh nhẹn, không kịp chạy cũng đều trốn đi.
Chỉ một thoáng, trong động huyệt lớn như vậy chỉ còn một mình Lý Văn Li đối mặt với thuỷ tuyến trùng.
Mặc dù Lý Văn Li không có nội lực gì, nhưng hắn có dị năng hệ phong.
Khi sử dụng dị năng hệ phong, hiệu quả thị giác gần giống như nội lực, thậm chí uy lực còn mạnh hơn gấp trăm lần!
Cho nên Lý Văn Li bình tĩnh vung ngón tay ở trước mặt làm ra một bức tường kiếm gió.
Cối xay thịt lại khởi động lần nữa.
Chẳng qua khiến hắn ngoài ý muốn chính là đám thuỷ tuyến trùng đen sì đó bị kiếm gió chém đứt, không những không chết, ngược lại bởi vì bị chém đứt thân thể, chúng nó trực tiếp biến thành cá thể độc lập, số lượng càng ngày càng nhiều.
Chúng nó theo sàn nhà dần dần lan tràn hướng đến chỗ có hơi người, mặc kệ là Lý Văn Li hay là đám thợ thủ công đang trốn ở trong góc tất cả đều trở thành mục tiêu tấn công của bọn nó.
Chính vào lúc này Lý Văn Li mới hiểu được vì sao người này có thể nhanh chóng quan sát ra hắn không phải người của mình.
Hóa ra giữa trùng và trùng cũng có ràng buộc, nó không cảm nhận được khí tức của đám tiểu đồng bọn trong cơ thể Kiều chưởng quỹ, cho nên đã phản hồi lại cho chủ nhân của nó.
Đại thủ tọa cũng là bởi vì như thế mới chắc chắn hắn không phải Kiều chưởng quỹ!
Sau khi nghĩ thông suốt Lý Văn Li cũng biết không cần thiết phải che giấu thân phận nữa, dù sao Quân thượng chi sự cũng đã tới tay, thế là Lý Văn Li trực tiếp rộng mở hai tay bắt đầu làm việc.
Đột nhiên một ngọn lửa từ bàn tay bốc lên.
Lửa nóng hừng hực trong giây lát đã đốt cháy gần hết đám thuỷ tuyến trùng này.
Đại thủ tọa giãy dụa bò lên, nhìn thấy chính là thuỷ tuyến trùng mà mình vất vả nuôi dưỡng đã bị cho một mồi lửa, hắn ta muốn rách cả mí mắt: "Ngươi, rốt cuộc là ai!"
Nghĩ đến Thiên Lí đã bị tiêu diệt, trong lòng hắn ta rất nhanh đã có đáp án: "Ngươi là người phá hư Thiên Lí!"
Lý Văn Li hơi nheo mắt vẫn im lặng như cũ, rõ ràng không có ý định trả lời.
Người kia lại hừ lạnh một tiếng, từ phía sau móc ra song kiếm.
Trước khi hắn ta rút song kiếm ra, Lý Văn Li cũng không đặt hắn ta vào mắt, thế nhưng đợi song kiếm được xuất ra, Lý Văn Li biến sắc.
Chất liệu của cặp kiếm kia, giống như hòn đá trên tay Trâu công công...
Lý Văn Li cau mày một cái, người này thật sự là biến thái, lại dùng đá làm bảo kiếm, nhưng hết lần này tới lần khác bảo kiếm này thật sự đúng là tràn đầy lực sát thương đối với mình!
Lý Văn Li không ngừng kêu khổ, từ lúc hắn ta rút ra song kiếm, thì không còn dám dùng dị năng nữa.
Hơn nữa có vết xe đổ của Trâu công công, hắn cũng không dám khinh thường mà đánh tay đôi với người này nữa.
Dù sao hòn đá kia thực sự quỷ dị, nếu như lại bị hòn đá quẹt vào làm bị thương, dị năng thật vất vả mới rót đầy lại bị loạn một hồi.
Lúc này không giống như ngày xưa, tên Vũ Văn Tuyển đáng ghét sắp đến rồi, hắn phải duy trì trạng thái tốt đẹp bất cứ lúc nào mới có thể đả kích hoàn toàn tên tiểu tử thúi kia.
Bạch Quân Quân không biết chủ ý ở đáy lòng của Lý Văn Li, nàng cũng cảm nhận được năng lượng của viên đá, lúc này dị năng trong cơ thể cũng hoặc nhiều hoặc ít phải chịu sự khắc chế.
Bạch Quân Quân không do dự, cánh tay ôm ngực hồ ly hơi xiết chặt, Lý Văn Li ngầm hiểu, hắn đột nhiên nhấc chân mượn lực bật phóng lên cửa, sau đó lách mình chạy trốn.
Chờ Đại thủ tọa đuổi theo ra ngoài, hành lang trống rỗng đã không nhìn thấy bất luận bóng người nào.
Đại thủ tọa nhất thời tức giận phát ra mệnh lệnh: "Phong tỏa canh gác, bằng mọi giá phải để hắn chắp cánh cũng khó thoát!"
"Vâng!"
Lúc này đám người chào hỏi Nhị thủ tọa giả nửa ngày mới ứa mồ hôi lạnh ra, sợ Đại thủ tọa sẽ truy cứu trách nhiệm, mọi người nhanh chóng tìm người để cầu lập công chuộc tội.