Hai người biến mất dĩ nhiên là tránh về trong không gian.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân thở phào một hơi, lúc này bọn họ đã có kinh nghiệm ở lại trong không gian yêu đương não này, vừa tiến vào lập tức cột chân lại, cứ như vậy tay hai người đều có được tự do, muốn làm gì cũng không bị hạn chế.
Bọn họ mặc dù bị hòn đá kia ép phải lui, nhưng cũng lấy được Quân thượng chi sự trong truyền thuyết, coi như là chiến thắng nhỏ.
Hai người đặt mông ngồi trên hành lang, chăm chú đọc quyển sách.
Nhưng cổ thư suy cho cùng không phải manga, muốn hiểu thấu đáo huyền cơ bên trong phải phí chút thời gian.
Còn nữa, bọn họ đối với công nghiệp chế tạo vũ khí lạnh này cũng không ưa, chỉ tùy ý lật qua xác định nó vẫn nguyên vẹn rồi lại để xuống.
Hai người không tự chủ thở dài một hơi, may mà không uổng công bọn họ phá huỷ mấy căn cứ dưới lòng đất ở Hoàng Đô, cuối cùng đã tìm được quyển sách này về.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là quyển sách này vẫn bị người ngoài đọc qua, thậm chí còn để cho người ta ở trong sơn động này chế tạo ra vũ khí.
Những vũ khí này một khi đưa vào sử dụng, chỉ sợ sẽ nghênh đón làn sóng tranh đấu mới.
Có nên hủy những vật này hay không, trở thành vấn đề bọn họ phải cân nhắc trước.
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua Địa Cung trống rỗng: "Có lẽ chúng ta trước tiên có thể chuyển vũ khí tích trữ vào trong không gian, về phần muốn tiêu hủy hay là như thế nào, để xem Lâm nương tử quyết thế nào."
Dù sao nàng là người Mặc gia, so với bọn họ có tư cách xử lý những vật này hơn.
"Chỉ là không biết đám thợ thủ công đó nên làm sao bây giờ, nếu như trên đời này có thuốc xóa đi trí nhớ thì tốt."
Đột nhiên, Bạch Quân Quân hình như nghĩ tới điều gì, kéo Lý Văn Li lại: "Hồ ly, ngươi có dị năng hệ Tinh Thần không?"
"?" Lý Văn Li vẻ mặt mờ mịt.
"Dị năng hệ tinh thần có thể khống chế trí nhớ người khác, ai, nếu như ngươi có vậy thì... ."
Lý Văn Li bất đắc dĩ cười: "Đại tiểu thư, trong lòng ngươi ta vô địch như vậy à?"
Nếu như hắn có dị năng hệ tinh thần, người đầu tiên hắn sử dụng là trên người đại tiểu thư, xuyên tạc trí nhớ của nàng, để cho nàng...
Khục, Lý Văn Li nghĩ một chút, như vậy hình như có chút thắng mà không vẻ vang gì.
Lý Văn Li bất đắc dĩ lắc đầu: "Mặc dù ta không có dị năng hệ Tinh Thần, nhưng đừng quên ngươi còn có hạt giống cây, để bọn họ nuốt hạt giống cây còn có tác dụng hơn so với xóa đi trí nhớ của họ."
Kiều chưởng quỹ là tuyệt thế cao thủ cũng bị hạt giống cây của đại tiểu thư làm cho hoảng sợ thành như thế, chớ nói chi là đám thợ thủ công bình thường.
Một câu của Lý Văn Li khiến người ta bừng tỉnh khỏi cơn mê, Bạch Quân Quân trong thoáng chốc nhìn thấy được hi vọng, hận không thể lôi kéo Lý Văn Li xoay vòng vòng.
Nghĩ xong biện pháp cho đám thợ thủ công, tiếp theo hai người lập tức đặt ra chiến lược — làm thế nào dùng thời gian ngắn nhất để lấy đi thứ đáng giá nhất trong sơn động.
Nhưng lúc này đương nhiên không cần vội vã, dù sao bọn họ mới vừa tạo ra cảnh giả chạy trốn, lúc này bên ngoài khẳng định là trạng thái cảnh giới cao độ.
Bọn họ cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người trốn ở huyệt động này, mà trên tay những người này lại có bao nhiêu vũ khí.
Lúc này vội vàng ra ngoài để nếm mùi thất bại, không bằng chờ bọn họ buông lỏng thì đột nhiên xuất hiện đánh bất ngờ.
Cho nên Bạch Quân Quân và Lý Văn Li bình tĩnh bắt đầu sắp xếp Địa Cung, vì vũ khí sắp đến để xê dịch ra không gian lớn nhất.
Cho đến khi tất cả kệ hàng đều được sắp xếp qua một bên, lúc này hai người mới gỡ băng dính trên đùi ra.
Bọn họ vừa tách ra, trong nháy mắt đã trở lại xưởng lắp ráp, lúc này đám thợ thủ công trong xưởng lắp ráp nơm nớp lo sợ mà nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Thế cục lộn xộn vừa rồi đã trôi qua một canh giờ, Nhị thủ tọa biến mất như khói bụi, tìm khắp nơi không thấy.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ, Nhị thủ tọa quen thuộc với địa hình nơi này, đoán chừng đã đi ra ngoài rồi, nhưng lúc này Đại thủ tọa lại canh giữ ở bên ngoài, bọn họ cũng không dám đi ra ngoài nói lời giải thích.
Cho nên mọi người chỉ có thể ở đây chờ đợi bỏ lệnh cấm.