Ngày thường linh thần chỉ đổ thừa thoại bản truyền thuyết bọn họ nghe xong không ít, nhưng mọi người chỉ cho là tiêu khiển, không từng tưởng một ngày kia sẽ gặp phải.
Ngày thường bọn hò từng được nghe rất nhiều truyền thuyết về thần linh, tiên tử, thánh nhân, nhưng cũng chỉ coi đó là câu chuyện kể cho vui, chưa từng nghĩ sẽ có ngày được thật mắt chứng kiến
Hồ tiên… hiển linh sao?
Mọi người đều cảm thấy đêm nay vô cùng quái dị, chuyện này còn khó tin hơn chuyện khác.
Có điều so với thủ tọa nữa thật nửa giả bên ngoài kia bọn họ thà rằng chấp nhận sự thật hồ tiên đã hiển linh.
Mọi người không hẹn mà cùng quỳ xuống hành đại lễ với nàng.
“Hồ tiên nương nương hiển linh, đại ân đại đức của hồ tiên nương nương, tiểu nhân vô cùng cảm kích. Về sau tiểu nhân thề sẽ lập bài vị trường sinh cho người, mùng một ngày rằm cũng sẽ bảo cả nhà ăn chay tích phúc cho người, để ngài sớm ngày tu thành chính quả, thành tiên thành phật!”
Bạch Quân Quân: “…”
Nàng không thể ngờ mọi người lại tin răm rắp mà phối hợp với mình như vậy.
Các thợ thủ công quỳ lạy Bạch Quân Quân, lời nói cũng càng lúc càng quá đáng.
Cuối cùng, Bạch Quân Quân chỉ đành sử dụng dị năng để rời đi. Ở trong mắt mọi người, hồ tiên uyển chuyển nhẹ nhàng như lông vũ, nhấc bước ra bên ngoài nhẹ như bay.
Mọi người thấy vậy thì trong lòng càng được củng cố niềm tin, dập đầu càng lúc càng mạnh.
Diễn trò thì phải diễn đến cùng, Bạch Quân Quân chỉ đành vừa nói vừa xua tay: “Những thứ này được giữ lại không phải vì Thiên Đạo, hiện giờ ta thay Thiên Đạo thu những thứ này đi, ngày sau các ngươi nhớ cho kỹ: tuyệt đối không thể kể cho người khác biết phương pháp tái tạo, nếu không ắt sẽ phải gặp trời phạt họa tới đời con đời cháu.”
“Hồ tiên yên tâm, chúng ta đi ra ngoài sẽ mai danh ẩn tích, chắc chắn không để hạng xấu xa nghe được tin này mà làm khó.”
Mọi người thấy Bạch Quân Quân đã đi xa, liều mạng dập đầu bảo đảm với nàng.
Hỡi trời cao đất rộng, không ngờ lại có một ngày là thần tiên hiển linh cứu bọn họ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!
Mọi người không hề nao náng, khi Bạch Quân Quân rời đi, bọn họ cũng lần lượt quấn gói chuồn ra bên ngoài.
…
Bạch Quân Quân đi tới nơi không còn một người, lúc này mới thở phào một hơi.
Nghĩ đến biểu hiện thái quá của bọn họ khi nãy, nàng chỉ thấy rợn hết cả người.
Đánh chết cũng không thể để hồ ly biết, nếu không hắn sẽ cười nhạo tới điên luôn.
Nhưng trở lại chuyện chính, Bạch Quân Quân cũng không ngờ chuyện giả thần giả quỷ lại hữu dụng đối với đám người thời này đến thế.
Phải chăng sau này nàng cũng có thể lập ra một giáo phái bằng danh nghĩa hồ tiên. Khi không có việc gì làm, nàng có thể bảo Tiểu Vũ làm mưa chơi chơi, bảo Táp Táp biểu diễn dời non lấp bể, dân chúng nhất định sẽ thờ phụng bọn họ như những vĩ thần linh, nói không chừng hồ tiên giáo còn có thể thay thế Vu Tổ Sơn, nhận được danh hiệu giáo phái đứng đầu thiên hạ, sau đó kiếm tiền vô số!
Nghĩ tới con đường phong mình làm thần thánh này, Bạch Quân Quân không nhịn được mà hếch miệng cười.
Hôm nào nàng phải khi lại ý tưởng kinh doanh này vào trong sách vở mới được.
Đợi bao giờ thiên hạ thái bình, nàng sẽ nghĩ xem cuộc đời dài đằng đẵng này nên chọn con đường như thế nào mà đi.
Đương nhiên, nàng cũng có thể nghĩ tới việc viết một cuốn sách hướng dẫn kiếm tiền, tên cũng đã nghĩ xong rồi: Cách dị năng giả làm giàu ở thời kỳ cổ đại.
Từ địa chủ trang viên đến thợ săn tiền thưởng, hay là từ kẻ siêu phàm đến thánh thần được thờ phụng, nghề nghiệp gì nàng cũng đã kinh qua, khiến cho người ta mới nghe đã vô cùng hứng thú.
…
Bạch Quân Quân vừa nghĩ vừa thu dọn vũ khí, lúc này lộ trình của nàng hoàn toàn ngược lại với hồ ly ở bên ngoài.
Nàng dọc theo triền núi mà đi lên, càng lên phía trên, nàng còn phát hiện ra rất nhiều những hang động nhỏ chứa đầy vũ khí, thí dụ như cung tên, nỏ tiếp đạn.
Bạch Quân Quân đi một mạch tới hết đường.
Địa phương cung tắc đến tràn đầy nàng cũng rốt cuộc đi tới sơn thể nhất thượng tầng.
Nơi địa cung lắt léo vô cùng, ấy vậy mà nàng cũng có thể tìm đến cuối.
Nhưng ở phía trên này lại chẳng có gì, sau một lớp tường nữa chính là bên ngoài.
Từ nơi này nhìn xuống, chỉ thấy Lý Văn Li còn đang giao đấu với đám người kia không ngừng nghỉ.
Có điều lúc này xung quanh Lý Văn Li đã xuất hiện rất nhiều thi thể.
Đều là người từ trên vách núi kéo xuống tiếp viện.
Thiệt hại về mặt quân lực càng lúc càng tăng, Đại Thủ Tọa cũng không thể ngồi yên mà đích thân ra mặt.
Bạch Quân Quân không hề do dự, bám vào dây đằng bên vách đã, bắt đầu leo những bước đầu tiên.
Vào khoảnh khắc Bạch Quân Quân xuất hiện, Lý Văn Li cũng nhận ra ngay đại tiểu thư đã xong việc.
Lý Văn Li cong môi, nở nụ cười thần bí với lão già mặc áo choàng.