“Xin lỗi, ta có việc bận rồi, không chơi với ông nữa đâu.”
Dứt lời, Lý Văn Li bỗng vung lưỡi đao gió từ trong tay mình ra.
Lưỡi đao gió xuất hiện, giống như lưỡi hái gặt lúa, bắt đầu thu hoạch mùa màng, đám thủ vệ tới đây tiếp viện đồng loạt ngã nhào ra đất.
Đại Thủ Tọa thấy chuyện chẳng lành, xoay người hòng chạy trốn.
Lưỡi đao gió của Lý Văn Li cũng đuổi theo.
Nhưng Lý Văn Li lại quên mất trên người kẻ này có mang theo cục đá kiếm, lưỡi đao gió của hắn tuy đã chém rách áo choàng của người này, nhưng cũng đã chém phải vỏ kiếm của đối phương.
Vì vậy, viên đá hiếm vốn bị vỏ kiếm phong ấn bắt đầu xuất chiến.
Lưỡi đao gió va phải viên đã hiếm kia, bị nó không mà hóa thành hư vô, Lý Văn Li thấy vậy thì bất giác nhướng mày.
Không xong rồi…
Người nọ dường như cũng cảm nhận được rõ ràng đòn tấn công của Lý Văn Li bỗng dưng tiêu biến.
Ông ta cảnh giác quay đầu lại, vừa hay phát hiện ra nét ảo não nơi đáy mắt của Lý Văn Li.
Đại Thủ Tọa nheo mắt ngẫm nghĩ trong giây lát, cuối cùng lại không chạy trốn nữa, mà sử dụng thanh kiếm nạm viên đá kia, tung chiêu hồi mã thương.
Dẫu sao thì ông ta cũng bắt gặp được sự nao núng trong mắt Lý Văn Li, như vậy phải chăng nội lực của Lý Văn Li cũng đã tiêu hao ít nhiều rồi hay không?
Nếu là như vậy thật, thì ông ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ thời cơ vàng này!
Vì thế, Đại Thủ Tọa không ngần ngại mà quay đầu lại, tiếp tục giao chiến với Lý Văn Li.
Tuy rằng vũ khí mà ông ta dùng là đoản kiếm, nhưng lại có thể ép cho Lý Văn Li lùi bước không ngừng.
Bên cạnh đó, Đại Thủ Tọa nhạy bén phát hiện ra nội lực của người này đã kiệt quệ. Nội lực kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu khi nãy đã chẳng còn tồn tại nữa, hiện giờ người này cũng chỉ có thể vật lộn với ông ta bằng thể lực.
Đại Thủ Tọa cười the thé: “Ngươi chết chắc rồi!”
Thực lực của ông ta vẫn còn nguyên vẹn, mà nội lực của người này đã mất, ai thắng ai thua rõ như ban ngày.
“Vậy thì cũng chưa chắc đâu!” Lý Văn Li mỉm cười, chĩa mũi kiếm vào phần mũ áo của áo choàng ông ta.
Cao thủ so chiêu luôn cần đấu trí đấu dũng, tìm được nhược điểm của đối phương coi như đã thắng một nửa.
Đối Lý Văn Li mà nói, thứ hắn e dè chỉ là vũ khí của Đại Thủ Tọa, nhưng Lý Văn Li che giấu rất khá, Đại Thủ Tọa hoàn toàn không nhìn ra sự uy hiếp của món vũ khí kia với Lý Văn Li.
Đại Thủ Tọa cũng có nhược điểm của chính ông ta, đó chính là không thể bại lộ thân phận.
Vì thế, mắt thấy mũi kiếm của Lý Văn Li đang chĩa thẳng vào mũ áo của mình, thậm chí còn đang ra sức phá bỏ lớp áo choàng ấy, Đại Thủ Tọa bị phân tâm, chỉ đành liên tục lui về phía sau hòng tránh thoát.
Lý Văn Li mỉm cười, tiếp tục khiêu khích.
Hai người chơi trò “ngươi trốn ta tìm” mãi chẳng ngưng, trận chiến vô cùng kịch liệt bên dưới nhà sàn.
Đám thủ vệ may mắn toàn mạng bên trên nhà sàn không biết nên làm sao cho phải, bọn họ muốn dùng xe nỏ để hỗ trợ, nhưng hai người đang giao đấu vô cùng gắt gao, bọn họ cũng chẳng không thể giúp được gì.
Cuối cùng Đại Thủ Tọa kia cũng nhận ra, Lý Văn Li không có nội lực thì vẫn khó nhằn như thế, không còn cách nào, ông ta chỉ đành tính kế dụ hắn tiến vào huyệt động.
Lý Văn Li nhìn động tác của Đại Thủ Tọa, lập tức nhận ra ông ta đang muốn dụ mình tới nơi có mai phục.
Nhưng đây là thời cơ tốt nhất để đoạt lấy thanh đoản kiếm được nạm đá hiếm, sau này chưa chắc đã có được cơ hội như vậy.
Vì lẽ ấy, mặc dù biết phía trước có mai phục, hắn cũng chỉ đành thuận theo.
Đại Thủ Tọa vào trong sơn động bèn lùi sang phía bên trái.
Lý Văn Li thoáng nhìn một lát, đây là ba ngã rẽ lúc ban đầu, lúc trước hắn cũng đã phải lựa chọn, mà hiện tại người áo choàng đã rẽ sang trái.
Lý Văn Li chỉ đành coi như mở rộng bản đồ của phó bản.
Sau một phen truy lùng, huyệt động rộng rãi thông thoáng, không ngờ còn xuất hiện một giếng trời khổng lồ thông xuống dưới, đáng kinh ngạc hợn là ngàn mét dưới kia còn nhen nhóm ánh lửa.
Là dung nham.
Lý Văn Li nhướng mày, nơi này ẩn chứa núi lửa hay sao?
Hắn cẩn thận nhớ lại bản đồ của hoàng đô, Hổ Minh Uyên bên này tuy rằng đồi núi trập trùng, nhưng không có ghi chép nào về núi lửa.
Phải chăng đây là một địa mạch do con người đào ra?
Có thể khai quật được cả dung nham, rốt cuộc đám người này còn may mắn thế nào được nữa?
Lý Văn Li đang đăm chiêu nghĩ ngợi, bỗng thấy phía sau có chưởng phong đánh về phía này.