“Đây là…”
“Chúng ta tình cờ gặp được, nó là loại thực vật có lối sống chuyên bắt sâu bọ để ăn.”
“???”
Kiều chưởng quỹ kinh ngạc nhìn cây ăn côn trùng kia, trong đầu bỗng dưng hiện lên một phần của cuốn trục mà mình từng được xem.
Trong cuốn trục đó có ghi chép về một loài cây rất lớn tên là cây bắt ruồi, sau khi lớn hẳn, nó còn cao hơn cả người trưởng thành, thân rễ của nó có thể di động, trong cơ thể có dịch độc, đài hoa rất lớn, có thể nuốt sống cả con người.
Loài thực vật thượng cổ này là khắc tinh của cổ trùng, cho dù là thánh trùng của Vu tộc cũng khó có thể ngăn cản được sức mạnh của loài cây này.
Cây bắt ruồi từng tồn tại khắp nơi trên thiên hạ, là loài quái vật khiếp đảm nhất đối với mọi loài, chứ đừng nói tới cổ trùng be bé.
Sau này tổ tiên Vu Tổ Sơn nhờ có năng lực siêu quần mà săn giết từng cây một, mọi người phải trả cái giá rất lớn mới có thể tận diệt được cây bắt ruồi này, sau đó chúng là thời đại xưng bá mấy ngàn năm của Vu Tổ Sơn.
Nếu không phải như vậy, lúc này Vu tộc bây giờ chẳng khác gì đám người hoang dã vô chủ vô hùng, chỉ có thể sống khép kín bản thân ở một nơi nhỏ hẹp, run rẩy hãi sợ người ngoài xâm nhập.
Kiều chưởng quỹ không ngờ cây bắt ruồi tồn tại từ mấy ngàn năm về trước lúc này lại sừng sững trước mắt, hơn nữa nhìn bộ dạng này của nó, dường như là cây non, không biết phải mất bao nhiêu năm nữa mới lớn hắn.
“?”
Thực muỗi thảo không biết suy nghĩ trong lòng Kiều chưởng quỹ, còn tưởng rằng ông ta bị uy phong của mình làm cho kinh sợ, đắc ý mà dang rộng đài hoa bên miệng mình.
Kiều chưởng quỹ nhìn một lát, vẻ mặt khó tin: “Nó… Làm được thật sao?”
Suy cho cùng, cây bắt ruồi này cũng chỉ cao tới đầu gối của ông ta, nhìn bộ dạng yếu ớt vô dụng này mà xem, cùng lắm cũng chỉ nuốt được mấy con sâu nhỏ bình thường, dùng để đối phó với cổ trùng… Không khỏi cảnh… Châu chấu đá xe.
Tuy cây bắt ruồi vốn phổi bò nhưng cũng cảm nhận được nỗi hoài nghi của Kiều chưởng quỹ dành cho nó, tức giận giương nanh múa vuốt tỏ vẻ không phục.
Kiều chưởng quỹ: “…”
Bạch Quân Quân lo cái cây này thể hiện quá mức, Kiều chưởng quỹ không nhịn được lại coi nó như thứ yêu nghiệt mà loại bỏ.
Nàng chỉ đành vẫy tay nói: “Được rồi, ngươi mau đi chơi đi.”
Cây bắt ruồi được lệnh của chủ nhân, cảm thấy hơi không cam lòng nán lại thể hiện với Kiều chưởng quỹ một phen, sau đó mới rời khỏi phòng.
Lúc này Kiều chưởng đã không còn sự mâu thuẫn lúc ban đầu đối với Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nữa.
Cuối cùng ông ta cũng bằng lòng ngồi xuống, chuẩn bị nói chuyện với Lý Văn Li và Bạch Quân Quân h.
“Các ngươi muốn biết gì thì cứ hỏi đi, nếu ta biết thì nhất định giấu giếm, chẳng qua các ngươi cũng phải đồng ý với ta, giúp ta kéo Tiểu Noãn ra khỏi vũng bùn Vu Tổ Sơn kia.”
“Chỉ cần ngươi phối hợp, chúng ta ắt cũng sẽ giữ chữ tín.” Bạch Quân Quân gật đầu đồng ý.
“Chuyện mà các ngươi phỏng đoán quả đúng là sự thật, Thiên Lý là của Vũ Văn Tuyển, cả sự ra đời của Hổ Minh Uyên cũng không khác với suy đoán của các ngươi là bao.” Kiều chưởng quỹ đi thẳng vào vấn đề: “Còn về phần Vu Tổ Sơn và Vũ Văn Tuyển, cũng chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, hắn giúp chúng ta tìm hộp báu thượng cổ, chúng ta cung cấp cho hắn một vài quyền lợi.”
“Nói như vậy, Thiên Lý có thể vận hành, chủ yếu là do ngươi hiệp trợ hắn sao?”
Lý Văn Li nghe một biết mười.
“Đúng vậy.” Kiều chưởng quỹ gật đầu: “Cổ trùng bản mạng của ta có tên là Hạc Minh, nó cộng sinh với ta, ta có thể đọc hiểu tin tức nó mang lại, nó có thể trao đổi thông tin với cổ trùng khác. Chỉ cần trở thành thực trùng dưới trướng Hạc Minh, nó sẽ tương đương với đôi mắt của ta, có thể theo dõi mọi điều trên khắp thế gian.”
Đáng tiếc, Hạc Minh đã chết.
Bạch Quân Quân đột nhiên nhớ tới đám tiểu trùng trong kho của Kiều chưởng quỹ, cũng không giống Hạc Minh, đám tiểu trùng kia dường như chuyên dùng để phong bế giác quan của người khác.
Cổ tùng này thật đúng là rườm rà phức tạp, có loài nghe lén cũng có loài phong tỏa tin tức, cổ nhân có thể nghiên cứu ra những thứ đồ quái dị như vậy, quả đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.
“Cổ sư như ngươi có cả thảy bao nhiêu tên?”