Lý Văn Li kéo dài âm cuối một cách cực kỳ gợi đòn.
Kiều chưởng quỹ quả nhiên đã cắn câu, vẻ mặt căng thẳng: “Có điều cái gì?”
“Hình như nàng ta có một vị sư tỷ hay sư thúc nào đó, dù sao cũng là trưởng bối, trưởng bối nọ hình như cũng có ý ganh đua, dùng đủ cách để làm khó làm dẽa nàng ta. Hơn nữa biến cố khi xuống núi bắt phản đồ chính là do vị trưởng bối đó gây ra, nếu không phải A Đao của chúng ta tương trợ, có lẽ Vu Noãn đã bỏ mạng từ lâu rồi.”
Lý Văn Li phóng đại câu chuyện ra hết cỡ, Kiều chưởng quỹ càng nghe, vẻ mặt càng trở nên khó coi hơn.
“Nhất định là Vu Vân Lan, Tiểu Noãn và bà ta xưa nay vẫn luôn bất hòa”
“Cứ cho là thế đi…”
Thật ra khi ấy ở huyện An, người nọ cũng chẳng tự giới thiệu với bọn họ, Lý Văn Li sợ nói nhiều sai nhiều, chỉ kể lại chuyện này qua loa đại khái.
Có điều chỉ dựa vào mấy câu nói ấy, Kiều chưởng quỹ đã có thể đoán ra được tình hình lúc này của Vu Noãn, ông ta đấm ngực, dậm chân, ảo não vô cùng: “Tiểu Noãn hẳn là đã tham gia tranh cử chức Thánh Nữ rồi, nha đầu này… ta đã dặn nó không ngớt miệng rằng đừng có dây vào, vậy mà nó vẫn không nghe.”
“Tranh cử Thánh Nữ sao?” Bạch Quân Quân nhướng mày, khi trước hình như bọn họ cũng từng nghe nói mười sáu đàn khẩu ở Vu Tổ Sơn tranh chấp vị trí Thánh Nữ vô cùng gay gắt, lúc ấy bọn họ cũng chỉ coi như hóng hớt mà nghe chuyện, không ngờ chuyện này còn có tập sau.
“Tới cả người ngoài cũng biết chuyện tranh đoạt bên trong núi Vu Tổ khốc liệt ra sao, e rằng tình hình thực sự còn phức tạp rối ren hơn nhiều. Vu Noãn hẳn là đã chịu nhiều gian khổ.”
Lời nói của Bạch Quân Quân như búa bổ chim sẽ, khiến cho Kiều chưởng quỹ bật khóc.
“Nha đầu ngốc này! Nhất định là vì ta nên mới làm như vậy!”
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đánh mắt nhìn nhau, non xanh nước biếc dường vô lối, liễu rậm hoa thưa bỗng hiện làng (1) , sao lại bẻ lái nhanh thế cơ chứ!
(1)
“Kiều chưởng quỹ, mạo muội hỏi một câu, ngươi và Vu Noãn cô nương là…”
“Ta là thúc phụ của con bé.”
Kiều chưởng quỹ vẻ mặt đau lòng: “Năm đó huynh trưởng và tẩu tẩu vì cứu ta mà chết, chỉ để lại Vu Noãn vẫn còn đang quấn tạ, ta coi Vu Noãn như con ruột của mình, ngậm đắng nuốt cay mà nuôi nấng nó, hai năm trước chúng ta bị ép phải chia lìa, sau đó chưa từng gặp lại.”
“Vì sao các ngươi lại tách nhau ra?”
Kiều chưởng quỹ muốn mở miệng, nhưng dường như còn đang e ngại điều gì đó, chỉ mấp máy miệng mà không nói.
“Đã tới nước này rồi, ngươi còn tính toán gì mà không nói ra nữa? Ngươi có từng nghĩ tới chuyện, ngươi ở nơi này đầu rơi máu chảy vì người khác, Vu Noãn lại vì gặp gỡ ngươi mà tới cả mạng cũng chẳng cần hay không? Ngươi như vậy khiến cho ta không khỏi nghi ngờ, ngươi thật sự yêu thương Vu Noãn hay sao?”
Kiều chưởng quỹ khẽ rùng mình, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nếu ta thật sự nói ra, thì không chỉ là ta, mà các ngươi cũng sẽ bỏ mạng.”
“Vu Tổ Sơn kia có ba đầu sáu tay hay sao? Ngươi nói với chúng ta nghe ở đây mà bọn họ còn nghe được chắc?”
Kiều chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn hai người ngây thơ trước mắt, khẽ thở dài: “Vu Tổ Sơn am hiểu thuật nuôi cổ trùng, rắn rết sâu bọ trên khắp thiên hạ đều có thể thuộc về sự sở hữu của bọn họ. Các ngươi chớ có nghĩ đám cổ trùng này chỉ mang dụng chứa độc hại người, chúng nó còn tương đương với tai mắt ngàn dặm của Vu Tổ Sơn, có thể nghe được mọi chuyện trên đời.”
“Ta còn tưởng rằng là chuyện gì cơ, thì ra là sợ cổ trùng tác oai tác quái.” Bạch Quân Quân không để bụng mà xua tay: “Nực cười, Vu Tổ Sơn am hiểu cùng cổ trùng, ở chỗ này của chúng ta cũng có một thứ giởi nuốt cổ trùng. Chẳng lẽ ngươi không nhận ra trong viện chúng ta ngay cả muỗi cũng chẳng có mấy con sao?”
Kiều chưởng quỹ: “…”
Ông ta là một tù nhân vừa bị nhổ mất cổ trùng bản mạng, muốn nghĩ đường lui cho bản thân còn chẳng có sức, hơi sức đâu mà để ý xem xung quanh có ruồi bọ hay không?
Bạch Quân Quân thấy ông ta không nói năng gì, ngỡ rằng ông ta không tin, sau đó quay ra phía cửa sổ búng tay một cái.
Một cái cây đứng gác ngoài sân ba chân bốn cẳng chạy vào, chõ đầu vào trong phòng.
Hai đài hoa tròn vo cuốn vào với nhau, nhìn qua có vẻ rất đáng yêu.
Kiều chưởng quỹ nhìn cái loài rõ ràng là cây cỏ này lại có thể chạy nhảy như động vật mà đờ đẫn.
(1) Trích trong bài Du Sơn Tây Thôn của Lục Du. Nguyên văn: sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn