Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 752 - Chương 752. Quanh Co

Chương 752. Quanh co Chương 752. Quanh co

“Các ngươi bóp chết ta thì cũng đơn giản như bóp chết một con con kiến mà thôi, đến đây đi, khổ hình đến đâu lão phu cũng không sợ.”

Kiều chưởng quỹ bày ra thái độ như vậy, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tinh thần quyên sinh.

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đánh mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.

Khi tra khảo, bọn họ sợ nhất dạng người nước đổ lá khoai thế này.

Trước kia, đối mặt với dạng người như vậy, bọn họ chỉ dùng một cách giống nhau để ứng phó, đó chính là: Giết rồi chôn luôn.

Dẫu sao thì dạng người dũng cảm can trường như vậy, nếu gặp được thì cũng nên chôn cất đàng hoàng, nếu như biết chắc hắn không để lỗ bất cứ tin tức nào, vậy thì có cố gắng thêm thì cũng chỉ lãng phí thời gian.

Lý Văn Li bất đắc dĩ đứng dậy, trông có vẻ như đã tủ bỏ việc tra khảo Kiều chưởng quỹ.

Cho dù Kiều chưởng quỹ biết mình chỉ còn một con đường chết, nhưng vẫn cứ nằm im không nhúc nhích, đã coi bản thân mình là kẻ có thể xuống mồ bất cứ lúc nào.

Đối mặt với Kiều chưởng quỹ, hồ ly cũng chẳng có cách nào, vậy thì Bạch Quân Quân còn làm gì được nữa?

Chỉ e nếu khiến cho cây cỏ mọc khắp người Kiều chưởng quỹ, thì ông ta cũng chẳng hề dao động.

Bạch Quân Quân không nhịn được mà lẩm bẩm: “Người của núi Tổ Sơn sao ai nấy đều như mắc bệnh thần kinh thế nhỉ.”

“Cũng không hẳn vậy, không phải Vu Noãn kia rất bình thường hay sao.” Lý Văn Li thản nhiên đáp lại.

“?” Bạch Quân Quân khẽ nhướng mày, dường như không lường trước được lời này của hồ ly.

Hơn nữa, vào lần đầu tiên gặp mặt, hồ ly liền nhìn chằm chằm vào ta như thế, khi đó nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, có điều lúc ấy hồ ly đã lấp liếm qua loa lấy lệ, mà bây giờ hắn lại vô duyên vô cớ khen Vu Noãn…

Sao vậy hả?

Chẳng nhẽ “nhìn trúng” người ta rồi sao?

“Tuyệt đối không có!” Lý Văn Li thề thốt.

Khi nãy lúc hắn buột miệng nói ra đã cảm thấy có gì đó không ổn, hắn nhận ra mình không nên nhắc tới Vu Noãn, vừa quay đầu lại đã thấy sắc mặt đại tiểu thư có vẻ nghiêm trọng.

Lý Văn Li hết lòng hết dạ giải thích: “Bằng hữu của A Đao chính là bằng hữu của ta, ta cũng chỉ vì A Đao mới nhắc tới nàng ta. Hơn nữa bỏ qua hết những chuyện này không nói tới, ngươi không cảm thấy nàng ta đúng là bình thường nhất trong đám người không bình thường ở đó hay sao?”

Hai người mải mê nói chuyện, không chú ý tới lão già nằm trên giường đã mở bừng mắt, hơn nữa còn vì cái tên không tưởng tượng được kia mà lệ rơi lã chã.

Lúc này Bạch Quân Quân khoanh tay trước ngực, nheo mắt với Lý Văn Li, tỏ vẻ có quỷ mới tin hắn.

Đúng lúc này, phía sau bọn họ bỗng truyền tới giọng điệu vô cùng xúc độc của Kiều chưởng quỹ.

“Các ngươi… Các ngươi đã gặp Tiểu Noãn sao?”

Lý Văn Li: “???”

Bạch Quân Quân: “???”

Hai người không ngờ “người chết” vừa rồi bỗng dưng lại, ai nấy đều có phần bối rối.

Kiều chưởng quỹ chẳng quan tâm chuyện gì khác, tập tễnh xuống giường, vẻ mặt vô cùng kích động: “Các ngươi đang nói tới Vu Noãn của Vu tộc hay sao?”

?

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li liếc mắt nhìn nhau, mơ hồ nhận ra chuyện này đã có chuyển biến.

Lý Văn Li không ngờ mấy lời tùy tiện thốt ra của mình lại đánh vào điểm yếu của Kiều chưởng quỹ. Sớm biết như thế, hắn việc gì phải tốn nhiều nước bọt như vậy, cứ khơi chuyện liên quan đến Vu Noãn không phải mọi chuyện được giải quyết xong rồi sao?

Có điều bọn họ mới chỉ có duyên gặp được Vu Noãn một lần, thậm chí nói trắng ra, bọn họ còn chẳng quen biết với Vu Noãn bằng A Đao.

Nhưng lúc này hai người tất nhiên không thể nói ra toàn bộ sự thật, cho nên khi Kiều chưởng quỹ hỏi bọn họ quen biết Vu Noãn ra làm sao, Lý Văn Li lại tiếp tục hóa thân thành người kể chuyện đại tài.

“Chúng ta đi ngang qua huyện An, vừa hay gặp được Vu Noãn cô nương dẫn người ra ngoài bắt phản đồ, tình cờ gặp gỡ, giúp đỡ nàng ta một phen, sau đó thành quen biết với nhau mà thôi.”

Lý Văn Li kể hết cả một tràng này, Kiều chưởng quỹ lắng nghe vô cùng nghiêm túc, như thể sợ mình sẽ bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào. Chờ hắn nói xong, Kiều chưởng quỹ mới run giọng cất tiếng hỏi: “Nó… Có khỏe không?”

“Nhìn qua có vẻ rất ổn, hai tiểu thị nữ bên cạnh cũng hết mực cung kính nàng ta, có điều…”

Bình Luận (0)
Comment