Kiều chưởng quỹ như bùng nổ trước những lời như vũ bão này, nhưng sau cơn tức giận bừng bừng, ông ta lại im bặt, cuối cùng suy sụp mà nằm im không nhúc nhích.
“Đã tới nước này rồi, ngươi vẫn không có gì muốn nói với chúng ta sao?”
Lý Văn Li cảm thấy hơi mệt mỏi: “Vũ Văn Tuyển này rốt cuộc đã cho ngươi ăn phải bùa mê thuốc lú gì, mà để ngươi thà làm tù nhân cũng không bán đứng hắn?”
Kiều chưởng quỹ không đáp.
“Nhưng có điều, ta nghĩ đi nghĩ lại, tiểu tử Vũ Văn Tuyển kia cho dù có chút bản lĩnh, nhưng cũng không đến mức khiến cho một cao thủ như ngươi xun xoe quanh hắn, trở thành Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cho nên kẻ thực sự khiến ngươi sợ hãi không phải Vũ Văn Tuyển, sau lưng ngươi còn có người khác, có đúng hay không?”
Ánh mắt Lý Văn Li nhìn Kiều chưởng quỹ nặng như chì.
Ánh mắt Kiều chưởng quỹ khẽ lay động, không nói không rằng.
Lý Văn Li khẽ gõ tay lên mặt bàn: “Nói đi, ngươi và Vu Tổ Sơn có quan hệ như thế nào? Trong trận hỗn chiến này, rốt cuộc Vu Tổ Sơn đảm đương vai trò ra sao? Bọn chúng muốn có được thứ gì?”
Kiều chưởng quỹ không ngờ Lý Văn Li đột nhiên gợi sang chuyện Vu Tổ Sơn, lớp ngụy trang bình tĩnh của ông ta cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.
“Ngươi… Ngươi từ đâu…”
“Cổ trùng bản mạng của ngươi, thêm cả tuyến cổ trùng của đại chưởng quỹ đây nữa… Ngoại trừ việc thứ tà vật này có xuất xứ từ Vu Tổ Sơn, ta không thể nghĩ ra được trường hợp nào khác cả. Chỉ có điều… ta không ngờ Vu Tổ Sơn trước nay vẫn luôn đứng ở phe trung lập nay lại sắp xếp nhiều tai mắt khắp hoàng đô tới vậy, ngay cả tể tướng cũng là người của Vu Tổ Sơn, vậy kẻ đứng sau không ai hay biết kia, rốt cuộc có bao nhiêu kẻ là người của Vu Tổ Sơn? Đã nói là không màng danh lợi, một mình một chốn, cớ gì phải đi hết bước này tới bước khác? Mục đích của nơi đó rốt cuộc là gì?”
“Vu Tổ Sơn vốn đã là quốc giáo của nước Bạch Câu này, thần dân Bạch Câu quốc thờ phụng Vu thần, cầu xin được vào giáo phái nuôi cổ trùng thì có gì không hợp lý? Tựa như Phật giáo đã từng hoành cực thịnh năm xưa, khi ấy cũng có rất nhiều đệ tử ngoại môn, đệ tử của Vu Tổ Sơn xuất hiện khắp thiên hạ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
Kiều chưởng quỹ cuối cùng cũng nói ra được một câu dài nhất cả đêm nay, nhưng lọt vào tai Lý Văn Li, lời này của ông ta lại chẳng khác nào lấy đá đập chân mình.
“Ý của Kiều chưởng quỹ là, ông thật sự là người của Vu Tổ Sơn hay sao?”
“Đúng vậy thì có sao, chuyện này và chuyện của triều đình rõ ràng là hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau.”
“Không hẳn vậy đâu nhỉ?” Lý Văn Li gõ mặt bàn: “Nếu Vu Tổ Sơn không bận tâm tới triều đình, chắc chắn sẽ không dây dưa với Vũ Văn Tuyển. Hơn nữa, hẳn là không chỉ có mỗi Vũ Văn Tuyển, chỉ sợ tất cả thể lực trên khắp thiên hạ này đều sẽ âm thầm qua lại với người của Vu Tổ Sơn. Nếu đúng là như vậy thật, vậy thì Vu Tổ Sơn đúng là Đoan Thủy đại sư (1) thật rồi.”
(1)
Kiều chưởng quỹ nhìn Lý Văn Li, sắc mặt không được tốt cho lắm: “Chớ có nói bậy!”
Tuy rằng ông ta không biết Đoan Thủy đại sư có ý gì, những lời phát ra từ trong miệng tiểu tử này nhất định chẳng phải thứ gì hay ho.
Thế lực như Vu Tổ Sơn không giống bình thường, tai mắt của bọn họ trái rộng khắp thiên hạ, cho dù là con kiến không có chốn dung thân cũng có thể là tai mắt của Vu Tổ Sơn.
Bọn họ không kiêng nể gì mà thản nhiên bôi nhọ Vu Tổ Sơn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ truyền tới bên tai Vu Tổ Sơn.
Vu Tổ Sơn không phải là một chốn tầm thường, sẽ không mặc kệ kẻ miệt thị Vu Tổ Sơn tự tung tự tác.
“Còn nữa, cổ trùng của các ngươi lại không giống thứ đệ tử ngoại môn có thể nhận được.”
“Ta sẽ không nói đâu, các ngươi hết hy vọng đi.”
Lý Văn Li không ngờ Kiều chưởng quỹ này lại là một tay cứng miệng, có là tin gì cũng không chịu tiết lộ thì thôi đi, còn dạy đời bọn họ nữa, rằng chớ có nói bậy về Vu Tổ Sơn.
Hắn cũng chỉ đành bất lực gãi đầu, cùng lắm thì hắn cũng chỉ muốn biết sự thật mà thôi, sao lại khó như lên trời vậy?
“Ngươi không sợ chết thật sao?”
“Lão phu đã tới tuổi xuống suối vàng từ lâu, cái chết có gì đáng sợ?”
Kiều chưởng quỹ thở dài nhắm mắt lại: “Ta biết các ngươi rất lợi hại, tra tấn một tù nhân nho nhỏ như ta đây là chuyện dễ như trở bàn tay, huống chi ta cổ trùng bản mạng của ta cũng đã bị các ngươi giết chết, ta cũng chẳng khác nào kẻ tàn phế, không thể phản kháng được nữa.”