Kiều chưởng quỹ cố gắng kiềm chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, nắm tay càng lúc càng siết chặt.
“Có điều… chuyện khiến ta bất ngờ nhất là đến cả Lâm thừa tướng cũng tham gia vào chuyện này, ông ta đã quy thuận Vũ Văn Tuyển từ lâu, hay là chỉ mới đầu quân cho Vũ Văn Tuyển đây?”
“Sao ngươi lại…” Kiều chưởng quỹ nghe được chuyện của Lâm thừa tướng thì không tài nào nhịn nổi nữa. Tuy nhiên, ông ta đã nhanh chóng phát hiện ra Lý Văn Li có lẽ chỉ đang mớm cung mình, nếu như ông ta coi là sự thật, vậy chẳng khác gì không đánh mà khai.
Kiều chưởng quỹ nuốt lại những lời định hỏi vào trong bụng, khó khăn lắm mới đáp lại một câu: “Ngươi nghĩ như thế nào ta cũng chẳng quan tâm, cái gì mà Lâm Tể tướng hay Văn Nhân Tể tướng, thật là buồn cười.”
“Ngươi không thừa nhận thì ta cũng chẳng có cách nào. Nhưng có điều… ta có một tin này muốn nói cho ngươi biết, vừa rồi Hổ Minh Uyên xuất hiện dung nham phun trào, Đại Thủ Tọa của các ngươi bất hạnh, bị dung nham tiêu hủy không sót mẩu xương nào, ngày mai thượng triều, ngươi sẽ rõ thôi.”
“Dung nham phun trào?” Vẻ mặt Kiều chưởng quỹ vô cùng kinh hãi, binh khí của Hổ Minh Uyên quả đúng là được rèn đúc bên trên lớp dung nham, nhưng từ mặt đất đến lớp dung nham này ít cũng phải ngàn trượng, nơi đó sao có thể xảy ra hiện tượng dung nham phun trào cơ chứ?
Vậy thì khả năng duy nhất có thể xảy ra… Đó chính là Lý Văn Li đã đẩy Đại Thủ Tọa xuống.
Đại Thủ Tọa tuy là văn nhân, nhưng từ sau khi nuôi được cổ trùng, tu vi của ông ta ngày một tăng cao, cho dù công phu của Lý Văn Li có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng không thể đẩy Đại Thủ Tọa đẩy xuống hồ binh khí một cách dễ dàng.
Kiều chưởng quỹ thà tin rằng tất cả những gì Lý Văn Li nói đều là lời bịa đặt để mớm cung ông ta, còn hơn tin đây là sự thật.
Lý Văn Li nhìn dáng vẻ tự lừa mình dối người của Kiều chưởng quỹ, không khỏi thở dài: “Ngươi không tin ta cũng chẳng thể làm gì, có điều Lâm tể tướng này cũng không quan trọng mấy. Ta ấy mà, cũng chỉ muốn tra xem cuốn cổ trục của Mặc gia cổ có được đưa tới tay Vũ Văn Tuyển hay không, nói cách khác, chẳng hay hắn còn giữ ấn bản nào khác hay không?”
Kiều chưởng quỹ trông thấy Lý Văn Li móc từ trong ngực áo ra một quyển trục, không thể kiềm chế nổi sự chấn động trong lòng, đây quả đúng là Quân Thượng Chi Sự!
Vậy mà bọn họ có thể đoạt cuốn sách này về tay, vậy có phải đã chứng minh tất cả những gì Lý Văn Li nói đều là sự thật hay không?
Lúc này Kiều chưởng quỹ mới nhìn thẳng khuôn mặt hai người, nghĩ đến tất cả những lời Lý Văn Li vừa nói, bỗng dưng Kiều chưởng quỹ nghĩ thông suốt một chuyện.
Thiên Lý bị hủy hoại chỉ trong một đêm, mà Hổ Minh Uyên cũng đã gặp phải biến cố dữ dội!
Phải chăng chính hai người trước mặt ông ta đã phá hủy Thiên Lý? Thậm chí Hổ Minh Uyên cũng phải chịu họa vô đơn chí?
Kiều chưởng quỹ lại ghé mắt nhìn lệnh bài bị Lý Văn Li thản nhiên ném xuống đất kia, ông ta chẳng còn thư thả như khi trước được nữa.
Ông ta cho rằng hai người dù lấy được lệnh bài cũng sẽ chỉ bất lực trở về, nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ Hổ Minh Uyên cũng đã tiêu tùng, tấm lệnh bài bị bọn họ coi thành sắt vụn mà vứt dưới chân này, cũng đã thật sự hóa thành thứ rác rưởi.
Nghĩ thế, Kiều chưởng quỹ không khỏi kinh ngạc: “Rốt cuộc các ngươi là ai…”
Vì sao lại sở hữu sức mạnh kinh hồn như vậy?
Trong những tin tình báo mà ông ta nắm giữ, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều chỉ là quý tộc, cũng không có gì đặc biệt, nếu như có, vậy thì cũng chỉ là tiểu cô nương này sở hữu một cái danh đệ nhất tài nữ mà thôi.
Dù là như vậy, Kiều chưởng quỹ cũng chẳng thể ngờ nàng có được bản lĩnh đánh sập Thiên Lý, cũng như có năng lực đánh bại Hổ Minh Uyên.
Có điều bây giờ nghĩ lại, Kiều chưởng quỹ bỗng phát hiện, tin này rõ ràng không đúng.
Vì sao Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lại chẳng hề giống trong tư liệu chút nào, chẳng lẽ sau lưng bọn họ cũng có người chỉ điểm hay sao?
Nhưng làm gì có mấy ai sống lánh đời lại có bản lĩnh độc nhất vô nhị đến thế?
Nghe Kiều chưởng quỹ hỏi vậy, Lý Văn Li chỉ cười khẽ: “Chúng ta là ai, Kiều chưởng quỹ hẳn là còn hiểu rõ hơn cả chúng ta chứ nhỉ? Tốt xấu gì ngài cũng là người lãnh đạo của Thiên Lý, có phải không nào?”
“…”
Kiều chưởng quỹ im bặt.
Sự thật đã chứng minh, Thiên Lý cũng không phải tổ chức vạn năng, bọn họ đã bị hai người này lừa mất rồi!