Từ khi Bạch Dương thị gặp chuyện, bọn họ đã chẳng thể chỉ lo cho mỗi bản thân mình nữa, gia chủ Bạch Dương thị phải gánh nỗi oan tày trời, ngay cả Bạch Quân Quân cũng “Bị bắt chịu nhục mà chết thảm”.
Đống xui xẻo này đổ lên đầu, đại tiểu thư có thể nhịn, nhưng hồ ly thì không.
Bất kể là Ngũ vương gia hay là Vũ Văn Tuyển, bọn họ đùa bỡn mạng người bằng cổ chưởng, thâu tóm thiên hạ từng bước một như tằm ăn lá, hắn nhất định không muốn để bọn họ được như ý nguyện.
Kiều chưởng quỹ nghe Lý Văn Li nói vậy thì im bặt.
“Ngươi không nói gì là bởi vì biết rõ chúng ta không thể chỉ lo cho thân mình có đúng không?”
Lý Văn Li đã được như ý mà còn quá đáng, một hai phải ép người ta gật đầu.
Kiều chưởng quỹ dứt khoát vờ câm vờ điếc, không nói không rằng.
Lý Văn Li lại nói: “Chúng ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, tìm ngươi cũng chỉ vì muốn biết vài chuyện mà thôi. Thiên Lý, Hổ Minh Uyên, Vu Tổ Sơn, Vũ Văn Tuyển có can hệ gì với những nơi này.”
Ánh mắt Kiều chưởng quỹ thoáng thay đổi, nhưng vẫn im bặt.
“Ngươi không muốn nói thì lại để ta đoán nhé?” Lý Văn Li nhướng mày: “Thiên Lý nhìn tên đoán nghĩa, có tai mắt phóng xa ngàn dặm, là tổ chức tình báo lợi hại nhất thiên hạ, chuyên buôn bán tin tức tình báo kiếm lời.
Tổng bộ của tổ chức này vô cùng thần bí, chưa từng có ai biết được căn cứ điểm của chúng ở đâu. Tuy vậy, nó cũng có các quán rượu, trà lâu ở mọi nơi làm chi nhánh, chỉ cần đi tới những nơi như vậy, sau đó cung cấp đủ số tiền là có thể nhận được thông tin mình cần. Tổ chức tình báo hoàn thiện như vậy, người đứng sau ắt cũng chẳng tầm thường, mấy năm nay tin tức chiến loạn ở đất nam không thể đoán biết được, chỉ sợ Vũ Văn Tuyển cũng đã kiếm được một khoản không nhỏ rồi nhỉ? Nếu không giờ đây cũng không có thực lực xuống đất nam đâu.”
“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Kiều chưởng quỹ nhíu mày.
“Đừng mà, chúng ta chẳng qua chỉ đưa ra phỏng đoán mà, ngươi nói không phải thì coi như không phải.” Lý Văn Li vẫn cười tủm tỉm.
“Có điều, theo lời Vũ Văn Loan Phi nói, tổng bộ Thiên Lý tuy đã bị phá hủy, nhưng Thông Thiên Thụ kia vẫn ẩn giấu rất nhiều tin tức, nhưng quái lạ là, tin tức trên toàn thiên hạ đều có, duy chỉ mỗi tin tức về Vũ Văn Tuyển là vô cùng ít ỏi, cho dù có, tin tức cũng mơ hồ không rõ. Ngươi định nói là vì gián điệp đều không tới đất bắc dò hỏi sao, hay là chủ nhân Thiên Lý vốn đã chẳng để lại tin tức nào về chính mình?”
Kiều chưởng quỹ không ngờ Lý Văn Li lại có thể phân tích ra được như vậy.
Hơn nữa nếu không để ý thì không rõ, nhưng Lý Văn Li càng nói càng sâu xa, Kiều chưởng quỹ bỗng nhận ra ánh mắt của hắn càng lúc càng đáng sợ, cặp mắt hồ ly kia dường như có thể nhìn thấu cả linh hồn của con người.
Kiều chưởng quỹ không dám đối diện với cặp mắt ấy, sợ hắn có thể phát hiện ra chút cảm xúc gì từ trên đôi mắt mình.
Lý Văn Li thấy dàng vè chột dạ của Kiều chưởng quỹ thì khẽ cong môi, phản ứng này của Kiều chưởng quỹ đang chứng minh những lời hắn nói là đúng sự thật, không phải sao?
Nhận được đáp án, Lý Văn Li mau chóng thay đổi đề tài.
“Ngươi im lặng, ta coi như ngươi đồng ý đấy nhé. Vậy chúng ta lại tâm sự chuyện Hổ Minh Uyên nhé, có vẻ như ngươi biết rõ hơn về nơi này nhỉ?”
Kiều chưởng quỹ: “…”
“Nói đến Hổ Minh Uyên, ta nghĩ sự ra đời của nó có liên quan đến cuốn cổ trục đã bị thất lạc nhiều năm của Mặc gia kia, có đúng không?”
“!”
“Cứ tư duy theo hướng này mà xem… Phải chẳng lúc ban đầu, tổng bộ Thiên Lý đột nhiên thường xuyên gặp phải chuyện lạ, không phải nơi này xuất hiện thêm đồ thì lại là nơi khác mất đổ? Mới đầu, mọi cảm thấy hẳn là người ngoài đột nhập, nhưng sau khi tuần tra nghiêm ngặt, bọn họ nhận ra không phải người, mà là quỷ thần làm ra chuyện ấy. Có điều, đối với đám quỷ thần vô hình này, ngoài việc thích ném đồ xuống tổng bộ Thiên bộ, thì lại chẳng gây ra hư hại thực tế nào cho nơi này cả. Thậm chí có một ngày, nó còn tặng cho các ngươi một cuốn cổ trục, vì thế Hổ Minh Uyên chính thức được thành lập, nhờ đó, sau này các ngươi mới có được Thông Thiên Thụ, sau đó tới xe nỏ. Ta nói rất đúng có phải không nào?”