Thấy Bạch Quân Quân và Lý Văn Li xuất hiện ở cửa phòng, Kiều chưởng quỹ giật bắn cả mình: “Ngươi… Các ngươi…”
Hai người này lấy trộm hổ bài của ông ta, bây giờ xuất hiện là có ý gì?
Đang nghĩ ngợi ti, Lý Văn Li đã thản nhiên ném hổ bài kia ra đất:
“Cảm ơn tấm thịnh tình này, hiện tại chúng ta trả vật về nơi cũ.”
Kiều chưởng quỹ: “…”
Ông ta thoáng nhìn lệnh bài, chỉ ngỡ rằng hai người dò tìm bí cảnh thất bại nên đã mò về.
Kiều chưởng quỹ ho nhẹ một tiếng, yếu ớt trả lời: “Ta đã nói rồi, các ngươi có đi cũng vô dụng, Hổ Minh Uyên thủ vệ nghiêm ngặt, cơ quan phức tạp, chẳng nhẽ mấy kẻ như các ngươi có thể đột nhập vào đó hay sao?”
Lúc này Kiều chưởng quỹ còn chưa biết, Hổ Minh Uyên cũng đã như Pháp Hoa Tự và tổng bộ Thiên Lý, đã bị hai tên sát thần này tận diệt.
Hai người nhìn Kiều chưởng quỹ chẳng hay biết gì, không giải thích gì thêm, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Chủ nhân đứng sau lưng ngươi là ai?”
Nghe được lời này, Kiều chưởng quỹ còn chẳng thèm ngước mắt, hiển nhiên là sẽ không đáp lại.
“Nếu ngươi không muốn nói, vậy cứ để ta đoán xem?”
Lý Văn Li bình tĩnh ngồi xuống bàn trà, đối với mấy chuyện đàm phán này, hắn nắm rõ như lòng bàn tay.
Trong những trường hợp như vậy, Bạch Quân Quân chỉ còn nhiệm vụ làm một quần chúng hóng hớt bình thường, nhưng nhìn thấy hồ ly vô cùng nhã nhặn, vô cùng tự đắc mà ngồi lên bàn trà nát bươm kia, Bạch Quân Quân vẫn lặng lẽ sử dụng dị năng để tu sửa lại bàn ghế đã mục nát kia.
Lý Văn Li không nói gì mà đánh mắt nhìn Bạch Quân Quân, trong lòng không ngừng ca ngợi đại tiểu thư là người yểm hộ đáng tin.
Hắn mải khoe khoang mà quên mất đồ vật ở nơi này đã nhiều năm chưa tu sửa, nếu không phải đại tiểu thư lanh lẹ, chỉ e lúc này hắn đã ngã chỏng vó rồi.
Lý Văn Li được giữ gìn mặt mũt cong cả mắt cáo, khóe miệng cười như không cười, điệu bộ cao quý mà lại như yêu nghiệt hại người.
Lúc này Lý Văn Li cao quý, hùng hổ đáng sợ, phong độ hết chỗ chê.
Kiều chưởng quỹ chỉ thoáng nhìn ánh mắt của hắn đã vội vàng né đi nơi khác, chuẩn bị lấy thủ làm công.
Lý Văn Li khẽ cười: “Vừa rồi ta đã gặp chủ tử của ngươi ở cổng thành.”
Ánh mắt Kiều chưởng quỹ thoáng dao động, nhưng ông ta đã kịp che giấu cảm xúc của mình chỉ trong giây lát.
Lý Văn Li chậm rãi kể:
“Xem ra chủ tử của ngươi không được người ta hoan nghênh cho lắm, mới đến đô thành, hắn đã bị một đám người mặc áo đen chặn đường hòng lấy mạng.”
Nếu Lý Văn Li hỏi ông ta “Chủ tử của ngươi là ai” hoặc là “chủ mưu sau lưng Hổ Minh Uyên là ai” gì đó, Kiều chưởng quỹ tất nhiên sẽ không để ý đến hắn.
Nhưng người này lại không chịu làm theo lẽ thường, khi mở miệng cũng không tra hỏi mà lại lảm nhảm như đang tám dóc chuyện đời thường.
Hơn nữa, mấy lời tán dóc của hắn lại còn nửa đùa nửa thật, khiến cho Kiều chưởng quỹ cũng không có cách nào ngó lơ.
Kiều chưởng quỹ lại ngước mắt nhìn Lý Văn LiL
“Ngươi không cần dùng cách như vậy để ép cung ta, ta sẽ nhất quyết không khai bất cứ điều gì.”
“Có trả lời hay không là chuyện của ngươi, còn nói hay không là chuyện của ta.”
Lý Văn Li hào hứng khoa tay múa chân khơi chuyện, ít nhất thì trong lúc đêm tối nhá nhem thế này, Kiều chưởng quỹ cũng không để ý toàn thân Lý Văn Li đang cháy xém.
Lý Văn Li tiếp tục kể: “Chủ tử nhà ngươi thật to gan, ở dưới chân thiên tử mà cũng dám dựng tổ chức tình báo, còn xây cả nơi sản xuất vũ khí. E rằng khi nam hạ hắn đã lập kế hoạch hết rồi, chẳng lẽ từ rất lâu về trước, hắn đã có mưu đồ soán vị hay sao?”
Kiều chưởng quỹ cố gắng kìm nén phong ba bão táp trong lòng, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Nếu như ngươi đã biết hết rồi thì hà cớ gì phải thử ta như vậy? Ta chỉ có thể khuyên các ngươi một câu này, lòng ao rất sâu, nếu như bị cuốn vào thì đừng hòng rút lui an toàn.”
“Kiều chưởng quỹ hiểu lầm ý của ta rồi, chúng ta rõ ràng đang nói chuyện phiếm, nào có thử gì ngươi?” Lý Văn Li tỏ vẻ nghiêm túc: “Hơn nữa từ ba năm về trước, chúng ta cũng đã bị cuốn vào việc này rồi, không phải hay sao?”