Kể lại chuyện lúc trước, sau khi Đại Thủ Tọa để lộ khuôn mặt thật trước Lý Văn Li, ông ta đã nổi cơn thịnh nộ.
Ông ta một hai phải giết chết hắn mới thấy vừa lòng hả dạ.
Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, ông ta điên cuồng bê đá ném xuống hố, chỉ hận không thể ném sập cả ngọn núi ấy, để dồn Lý Văn Li vào chỗ chết.
Nhưng không biết ông ta đụng phải tảng đá nào, ngọn núi vốn đang vững như bàn thạch bỗng có rung chấn dữ dội.
Dung nham phẳng lặng phía dưới kia cũng bắt đầu chuyển biết sau rung chấn này, dâng lên càng lúc càng cao.
Lý Văn Li may mắn có hỏa linh bảo hộ, không sợ cực nóng, nếu không hắn nhất định là kẻ đầu tiên phải đi chầu trời.
Lúc này Lý Văn Li được hỏa linh bao vây, phi thân tới khu vực an toàn, tới khi hắn quay đầu lại, Đại Thủ Tọa đã tan thành mây khói
Ngay cả hai thanh đoản kiếm gắn đã hiếm trên người ông ta cũng đã rơi vào lớp, dung nham, suýt chút nữa đã bị hòa tan, chứ đừng nói tới Đại Thủ Tọa, ông ta đã bị dung nham kia đốt cho chẳng còn mảnh xương tự bao giờ.
Lý Văn Li chỉ đành lao tới nhặt đoản kiếm có gắn đá ở gần lớp dung nham kia, sau đó chật vật rời đi.
Cũng vì lý do ấy, nên hắn mới ở trong tình trạng thê thảm thế này.
Bạch Quân Quân cảm khái vô cùng, bèn phủi tro bụi trên người hổ ly:
“May mà là ngươi.”
Nếu vừa rồi là nàng phụ trách cản phía sau, chỉ sợ khi gặp phải dung nham kia, nàng đã tan thành mây khói từ lâu.
Quả nhiên, nhiều dị năng vẫn có lợi hơn đôi chút, nhìn hồ ly mà xem, mình đồng da sắt, nước lửa đều không địch lại, như vậy mới lợi hại làm sao!
“Vậy dung nham đó không có hỏa linh sao?” Bạch Quân Quân khá tò mò.
Lý Văn Li bất đắc dĩ liếc nhìn nàng: “Ngươi xem hỏa linh là sỏi đá trải đầy đường hay sao? Đây chỉ là một luồng dung nham không biết xuất hiện từ chỗ nào, sẽ không xuất hiện hỏa linh đâu.”
Chỉ ở nơi núi lửa mới có khả năng tồn tại hỏa linh.
Bạch Quân Quân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, vỗ bả vai Lý Văn Li: “Huynh đệ vất vả rồi, mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi thôi.”
Lý Văn Li trở tay ôm bả vai nàng: “Nào còn thời gian đâu mà tắm rửa ngủ nghỉ, đi gặp Kiều chưởng quỹ mới là chuyện chính.”
Lý Văn Li nói dứt lời bèn ôm lấy bả vai Bạch Quân Quân, đẩy nàng đi tới nơi mà Kiều chưởng quỹ đang ở.
Bạch Quân Quân bị ôm cũng không chống đối, chỉ coi như hồ ly bị dung nham dọa sợ, cần được an ủi.
Nàng theo bước hồ ly vào bên trong, vừa đi vừa nói:
“Vừa rồi ta đã gặp Vũ Văn Tuyển.”
“Ai cơ?”
Bạch Quân Quân chưa nói dứt lời, Lý Văn Li đã dừng bước, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Ngươi ngoại tình với hắn ở sơn động sao?”
“Không có, ở đầu hẻm.” Bạch Quân Quân thành thật trả lời.
Lý Văn Li như đứng đông lửa như ngồi đống tan: “Hắn… Ngươi…”
Tên này còn dám tới đầu hẻm khiêu khích sao?
“Tên kia vừa đến hoàng đô, trùng hợp bị một đám đuổi giết, ta không biết chuyện nên đã thuận tay giải quyết.”
Lý Văn Li nhướng mày, vậy mà đại tiểu thư còn diễn anh hùng cứu mỹ nhân!
“Vậy hắn đã nói gì?”
“Không biết.” Bạch Quân Quân nhún vai.
“Không biết?” Lý Văn Li sốt ruột, còn lâu hắn mới tin tên quỷ quyệt kia chưa nói gì.
Bạch Quân Quân tỏ vẻ vô tội: “Ta không tập trung nghe hết, cũng không đếm xỉa tới hắn.”
Lý Văn Li nghe đến đó, khóe miệng bất giác cong lên.
Bạch Quân Quân có thể cảm nhận được rõ ràng, rằng tâm tình của hồ ly đã được cải thiện, có điều nàng cũng chẳng hiểu mục đích hắn hỏi mấy câu này là gì.
Đối với chuyện không tìm ra đáp án, nàng chỉ đành vứt ra sau đầu, đợi sau này rồi hỏi.
Chẳng biết từ bao giờ, hai người đã đặt chân tới nơi hậu viện hoang phế kia.
Bọn họ tạm thời ngưng hẳn đề tài này.
…
Kiều chưởng quỹ bị trút bỏ cổ trùng bản mạng đã tỉnh lại sau cơn hôn mê sâu. Người có cổ trùng bản mạng giống như có thêm một bàn tay vàng đặc biệt, hiện giờ bàn tay vàng đã bị chém đứt, tất nhiên ông ta cũng bị hao tổn nguyên khí không hề nhẹ.
Kiều chưởng quỹ vẫn còn đang mê man, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.