Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 746 - Chương 746. Cảm Giác Chán Ghét Không Hề Giấu Diếm

Chương 746. Cảm giác chán ghét không hề giấu diếm Chương 746. Cảm giác chán ghét không hề giấu diếm

Hắn mừng rỡ nở nụ cười:

“Nửa năm không gặp, tiểu cô nương của ta đã lớn thật là nhanh, vậy mà có thể dẹp gọn gàng mời mấy tên cao thủ đại nội, ha ha.”

Tất nhiên, vừa nãy Bạch Quân Quân giao chiến với toán người này, hắn cũng ẩn mình trong góc tối để quan sát.

Vũ Văn Tuyển vừa dứt lời, trong góc tối bỗng xuất hiện một nam tử trẻ trung, nam tử nọ ẩn mình dưới chân tường như một cái bóng đen, nghe được chủ nhân nói, hắn ta gật đầu:

“Công phu của Bạch cô nương khi nãy quả đúng là vô cùng lợi hại, nhưng không nhìn ra thuộc môn phái nào.”

“Nửa năm đào vong kia, hẳn là nàng ấy đã chịu rất nhiều khổ sở.” Vũ Văn Tuyển thở dài một tiếng: “Xử lý hết đám thi thể này đi, tránh để liên lụy tới nàng ấy.”

“Tuân mệnh.” Người nọ gật đầu.

Vũ Văn Tuyển nhìn về phía Bạch phủ, sau đó lại thở dài một tiếng, “A Khắc, ngươi nói xem quyết định của ta có phải đã sai rồi hai không?”

Nam tử trẻ tuổi được gọi là A Khắc kia không trả lời, chỉ lẳng lặng dùng thuốc Hóa Thi đổ lên những thi thể này.

“Thế đạo khó lường, triều đình lục đục, xung quanh ta cũng ngập ngụa sát khí. Khi trước để nàng ấy tự thân tự diệt, đó quả đúng là tư tâm của ta, dẫu sao thì ta cũng chẳng thể bảo vệ nàng ấy mãi mãi, nàng ấy phải học được cách tự bảo vệ mình. Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như ta đã sai rồi.”

Nhìn đáy mắt tiểu nha chỉ toàn cảm giác chán ghét không thể che giấu, cùng với bóng lưng bước đi không mảy may quay đầu lại kia, hắn chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.

“Vương phi sẽ nghĩ thông suốt mà thôi.” A Khắc nhàn nhạt trả lời.

Vũ Văn Tuyển lặng lẽ thở dài.

Chỉ hy vọng như thế.

Tóm lại, nàng còn sống, như vậy đã là tốt lắm rồi.

Nỗi u uất của Vũ Văn Tuyển,Bạch Quân Quân không biết. Bạch Quân Quân dùng tốc độ nhanh nhất trở về, “cái nóc nhà” kia hẳn là đã đợi lâu lắm rồi.

Theo lý mà nói, với năng lực hồ ly, hẳn là hắn phải trở lại thật nhanh, nhưng Bạch Quân Quân đợi một lúc lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng hồ ly đâu.

Nhìn trời tang tảng sáng, đáy lòng Bạch Quân Quân bỗng xuất hiện cảm giác lo lắng.

Đáng ra sức khỏe của hồ ly đã sắp bình phục hoàn toàn rồi, đối phó với Đại Thủ Tọa hẳn là không là vấn đề gì, trừ khi hắn lại bị viên đá hiếm của Đại Thủ Tọa kia trấn áp.

Hoặc là khi trở về, hắn vô tình chạm mặt Vũ Văn Tuyển thì sao?

Nghĩ tới trường hợp ấy, Bạch Quân Quân không khỏi nhíu mày, quỷ phiền phức ở ngoài kia đúng là phiền không chịu nổi mà.

Nàng quyết định đi ra ngoài thăm dò một chút, nếu tên kia còn ở bên ngoài ngõ nhỏ, hoặc là đã thật sự chạm mặt với hồ ly, thì đừng có trách nàng không nể tình xưa mà ra tay độc ác.

Bạch Quân Quân mới nhấc chân bước ra ngoài phủ đã trông thấy một bóng dáng chật vật đang thất tha thất thểu lại gần.

Bạch Quân Quân tập trung nhìn cho kỹ, không phải Lý Văn Li thì là ai?

Nói ra cũng chẳng biết Lý Văn Li đã gặp phải thứ gì, lúc này cả người hắn cháy đen, tóc còn bị đốt cháy một mảng.

Nhìn thấy hắn như vậy, Bạch Quân Quân trợn tròn hai mắt: “Ngươi đã gặp phải chuyện gì vậy.”

Lý Văn Li u oán nhìn nàng một cái, hắn thở dài: “Đừng nói nữa.”

Nhìn thái độ của Lý Văn Li, Bạch Quân Quân thoáng thất thần.

Vừa mới đây, khi Vũ Văn Tuyển bày ra vẻ mặt u uất thế này, nàng mới chỉ nhìn giây lát đã cảm thấy phiền lòng không thôi, chỉ hận không thể lấy hoa ăn thịt ra để phun axit vào mặt hắn.

Nhưng bây giờ Lý Văn Li bày ra vẻ mặt thế ấy, nàng lại hoàn toàn không có cảm giác chán ghét, rốt cuộc là vì sao chứ?

Lý Văn Li không biết mối nghi hoặc trong lòng đại tiểu thư, nhìn thấy dáng vẻ ngờ nghệch đáng yêu ấy, hắn đưa tay ra quơ trước mặt nàng: “Làm sao vậy? Mệt tới nỗi choáng váng rồi sao?”

Bạch Quân Quân nhìn gương mặt hồ ly gần trong gang tấc, nàng hoàn hồn, lặng lẽ lui về phía sau một bước: “Không có, thấy bộ dạng của ngươi như thế này thì hơi bất ngờ chút mà thôi.”

Lý Văn Li bị câu nói này của đại tiểu thư kéo trở về hiện thực, khuôn mặt xuất hiện vẻ ấm ức, không kìm lòng nổi mà kể một mạch hết những chuyện hùng tráng xảy ra trên núi

“Đại tiểu thư, ngươi không biết vừa rồi đáng sợ tới mức nào đâu…”

Bình Luận (0)
Comment