Nhìn đám người đuổi giết mình chết như ngả rạ trước mắt, Bạch Quân Quân thong thả ngồi xổm xuống, điều tra xem rốt cuộc là kẻ nào cả gan dám ám hại mình.
Ấy vậy mà nàng chẳng hề tìm thấy manh mối nào có liên quan đến thân phận trên thi thể bọn họ, hiển nhiên là trước khi xuất phát, bọn họ đã loại bỏ hết tất cả những thứ có thể chúng mình thân phận của mình.
Xem ra đây là sát thủ chuyên nghiệp rồi, vậy… Hẳn là không phải người của quán rượu Đông Thăng tới đây hòng nghĩ kế cứu Kiều chưởng quỹ chạy thoát thân đâu.
Khi Bạch Quân Quân đang mải ngẫm nghĩ xem tên chủ mưu đứng đằng sau vụ này là ai, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, bỗng trông thấy một người mà nàng không hề ngờ tới.
Hắn vận áo gấm màu đỏ thẫm, dưới ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, màu đỏ thẫm này còn được pha thêm màu đen thần bí quỷ quyệt, mê hoặc mà lại âm u. Trên khuôn mặt sắc sảo hơn cả đao kiếm kia ngụ một đôi mắt chứa đầy thi thư, tài hoa, khiến cho bất cứ ai nhìn vào phải trầm mê bất ngộ.
Đây là một nam nhân tuấn tú với tài hoa hiện rõ trên khuôn mặt, hắn khoảng chừng hai mươi tuổi, cao lớn đĩnh đạc, sống lưng thẳng tắp.
Bạch Quân Quân nhìn hắn, nhất thời không biết nên ứng xử làm sao, vậy mà hai mắt người này đã sáng như sao, hắn vội đi tới, vòng tay ôm lấy Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân: “???”
Vũ Văn Tuyển không ngờ mình vừa mới tới hoàng đô đã có thể gặp gỡ Bạch Quân Quân. Cô nương khiến cho hắn ngày nhớ đêm mong, còn xuất hiện ở đây để cứu hắn!
“Quân Quân… Nàng còn sống!”
Giọng nói của Vũ Văn Tuyển run lên vì xúc động.
Vũ Văn Tuyển còn chưa kịp bộc lộ nhiều cảm xúc hơn đã cảm thấy nơi cổ mình lại toát.
Vũ Văn Tuyển sửng sốt, ghé mắt nhìn tiểu cô nương đã từng chạy theo hắn mà gọi “Tuyển Ca Ca”, lúc này nàng đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng. Hơn nữa, bàn tay chỉ biết viết Trâm Hoa Tiểu Khải (1) đang cầm một cây chủy thủ lạnh như băng, vô tình kề đao bên cổ hắn.
(1)
Tiểu cô nương gằn từng chữ: “Ôm ai đó?”
Vũ Văn Tuyển giật mình, nỗi đau đớn nơi đáy lòng dâng lên cuồn cuộn: “Quân Quân, ta…”
“Nếu còn không buông ra, ta không ngại khiến ngươi đầu mình hai nơi đâu.” Bạch Quân Quân vẫn nhíu mày thật chặt.
Người này thật là không lễ phép, vừa xuất hiện đã ôm ấp bừa bãi, chẳng nhẽ nàng không cần thanh danh sao?
Cuối cùng Vũ Văn Tuyển cũng hoàn hồn trước thái độ lạnh nhạt và ghét bỏ của Bạch Quân Quân, buồn bã buông Bạch Quân Quân ra.
“Ta tưởng rằng nàng tới để đón ta.”
Bạch Quân Quân ghét bỏ lui về phía sau vài bước, sao tên này lại ảo tưởng nặng như vậy, chưa nói tới chuyện năng lực của nàng ra làm sao, mà giữa giờ giới nghiêm của hoàng đô, một thiếu nữ lén la lén lút tới đây để tìm hắn sao? Nghĩ mà không thấy ngại à?
Vốn dĩ Bạch Quân Quân còn muốn châm chọc thêm vài câu, có điều trông thấy nơi đáy mắt người ngày ngập tràn tình thơ ý họa, tới một chữ nàng cũng lời thốt ra. Ngộ nhỡ nói ra rồi, cái tên thích tự mình đa tình này lại tưởng nàng không buông bỏ được tình sâu ý đậm thì biết làm thế nào đây?
Hơn nữa, hồ ly còn ở nhà chờ nàng đó! Bạch Quân Quân nghĩ bụng, chẳng buồn bắt bẻ hắn mà rời đi ngay tắp lự.
“Quân Quân.” Vũ Văn Tuyển lại gọi nàng thêm một câu nữa: “Dù thế nào đi chăng nữa cũng cảm ơn nàng đã cứu ta, còn nữa, khi về lại hoàng đô, người đầu tiên gặp được là nàng, ta rất lấy làm mừng.”
“…”
Bạch Quân Quân nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ.
Thật không khéo, vừa về tới nơi đã trông thấy Vũ Văn Tuyển, nàng chỉ cảm thấy đen đủi.
Hơn nữa Bạch Quân Quân còn lâu mới tin Vũ Văn Tuyển có tình sâu ý đậm, có thể bố trí ra được một bàn cờ lớn như vậy, lấy đâu ra đầu óc mà yêu đương?
Thứ này ắt là vờ vịt.
Nhưng mà… Vờ vịt trước mặt nàng thì được ích gì, giờ đây Bạch Dương thị đã chẳng còn nữa, cưới nàng cũng vô dụng mà thôi.
Bạch Quân Quân chẳng buồn dây dưa với hắn nữa, quyết đoán dẹp đường về phủ.
Nếu biết đám áo đen kia nhắm vào Vũ Văn Tuyển thì còn lâu nàng mới nhúng tay vào.
Vô tình giúp Vũ Văn Tuyển một phen, Bạch Quân Quân cảm thấy hối hận vô cùng.
Cũng phải nói, Vũ Văn Tuyển này cũng thật là xui xẻo, mới đến hoàng đô đã gặp phải sát thủ.
Vũ Văn Tuyển nhìn bóng dáng mảnh mai nhỏ nhắn kia biết mất trong ngõ tối, đáy mắt vừa có vẻ mê luyến, có nỗi vui mừng khi được tương phùng, cũng có cả sự kinh ngạc mơ hồ.
(1): Thể nhỏ của chữ Khải thông thường, bắt nguồn từ đầu nhà Hán, phổ biến trong giới quý tộc, đặc biệt là ở các tiểu thư khuê các.