Sau khi giảng đạo xong, cổ chủ bắt đầu vẽ ra một tương lai tươi đẹp.
“Ngươi như thế nào không quan trọng nhưng Vu Noãn là một đứa trẻ có thiên phú, ta không hy vọng tư tưởng của ngươi ảnh hưởng con bé, con bé nhất định sẽ dẫn núi Vu Tổ đi về tương lai vô cùng tươi sáng.”
Nhưng cổ chủ hoàn toàn không ngờ rằng tương lai tươi đẹp ông ta vẽ ra lại làm Vu Kiều sợ đến mức nhảy dựng.
Tuy rằng từ nhỏ Vu Noãn đã thông minh nhưng Vu Kiều không hi vọng nàng ta đi theo con đường của bọn họ, đời này có thể làm một cổ dân bình thường, im lặng sống như vậy là đủ rồi.
Đương nhiên Vu Kiều không hài lòng chuyện cổ chủ xếp Vu Noãn vào hàng ngũ tranh cử người thừa kế.
Cổ chủ có thể nhìn thấy sự thiếu hợp tác của Vu Kiều, tuy rằng không nói gì thêm nhưng mà từ ngày đó trở về sau, đãi ngộ của bọn họ ở núi Vu Tổ xuống dốc không phanh.
Trước kia huynh đệ Vu Lang và Vu Kiều là trưởng lão có tiếng của núi Vu Tổ, một người giỏi về sử dụng cổ chiến đấu, lập công lao hiển hách trong việc bảo vệ núi Vu Tổ, một người giỏi về sử dụng cổ ý chí, cung cấp sự hỗ trợ về thông tin kỹ thuật vì sự yên ổn của núi Vu Tổ.
Thậm chí cổ chủ còn gả một trong số các thánh nữ cho Vu Lang để bày tỏ sự coi trọng.
Mặc dù Vu Lang đã chết nhưng là nữ nhi của ông ta, Vũ Noãn vẫn được hưởng thụ những ưu đãi ở trong tộc như cũ.
Mà bây giờ từ sau khi Vu Kiều tỏ vẻ không có ý định để chất nữ tham gia cuộc tuyển chọn thánh nữ đời tiếp theo của Vu tộc, thậm chí bản thân cũng có ý định lùi về tuyến hai thì địa vị ở Vu tộc của bọn họ lập tức thay đổi.
Tuy rằng núi Vu Tổ an nhàn nhưng mọi người ở nơi này cũng phải làm việc chăm chỉ thì mới có thể đổi được đồ dùng sinh hoạt và khẩu phần lương thực, bình thường thúc chất hai người chưa từng phải phiền não vì vật tư cuộc sống nhưng từ lúc Vu Kiều từ chối cổ chủ thì không còn ai đưa vật tư đến cho bọn họ nữa.
Hai thúc chất cũng muốn cắt cỏ, đốn củi, kiếm thức ăn cho cổ trùng để đổi lấy vật tư cuộc sống.
Có điều sự sùng bái của cổ dân đối với cổ chủ là mù quáng không có bất kỳ lí do nào, nhìn thấy thúc chất Vu Kiều không còn ưu đãi gì nữa thì biết ngay bọn họ đã làm mích lòng cổ chủ, cổ chủ đang trừng phạt bọn họ.
Vì thế nhóm cổ dân cũng bắt đầu ngấm ngầm dạy dỗ bọn họ.
Phải biết rằng cổ sư đấu cổ là việc bình thường, cổ trùng vốn trưởng thành trong những trận chiến sống chết hết lần này đến lần khác cho nên cổ chủ hoàn toàn không quản lý những trận chiến riêng của nhóm cổ dân, ngược lại còn vô cùng vui mừng.
Quy củ này thuận tiện cho mọi người gây chuyện khiêu khích.
Nhưng cổ trùng của Vu Kiều là cổ ý chí, nói cách khác cổ trùng của ông ta không giỏi về chiến đấu, mỗi lần người khác tới khiêu khích, Vu Kiều đều sẽ bị làm cho mình đầy thương tích, mà nếu nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, Vu Noãn đều sẽ lộ ra vẻ mặt lạnh lùng đi báo thù cho ông ta.
Hai thúc chất cứ sinh sống ở tầng lớp thấp nhất như vậy một đoạn thời gian, chỉ một thời gian ngắn ngủi mà đã nhanh chóng làm cho trưởng lão huy hoàng một thời trở nên trầm lặng, gầy gò nhưng cho dù như vậy Vu Kiều vẫn không hề thay đổi ý chí.
Ông ấy không muốn Vu Noãn rơi vào cuộc tranh giành thánh nữ, chỉ hi vọng có thể sống một cuộc sống bình thường, nhìn thấy Vu Noãn gả cho người ta rồi sinh con đẻ cái.
Cổ chủ không khỏi hừ lạnh: “Rốt cuộc vì sao mà ngươi lại biến thành như vậy?”
Vu Kiều chắp tay thi lễ, không nói gì.
“Nếu như ngươi đã quyết ý ẩn lui, vậy ta yêu cầu ngươi làm một chuyện cuối cùng, nếu ngươi thành công, sau này ta sẽ không cưỡng cầu Vu Noãn gia nhập thánh nữ nữa mà ta cũng sẽ tiếp tục che chở các ngươi, làm cho những cổ dân khác không đến quấy rầy.”
Nghe xong, ánh mắt của Vu Kiều hơi lóe lên.
Tuy rằng ông ta không thèm để ý chuyện những người khác đến đấu cổ nhưng trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn bị ức hiếp nên tính tình của Vu Noãn cũng đã bị ảnh hưởng rất lớn. Nói thật Vu Kiều cực kỳ lo lắng rằng vì để hai thúc chất bọn họ không bị ức hiếp nữa mà Vu Noãn sẽ tham gia tranh cử gia nhập thánh nữ.
Cho nên hôm nay khi cổ chủ nhắc lại việc này, cuối cùng Vu Kiều cũng buông lỏng.
Trước khi rời khỏi núi Vu Tổ, ông ta cũng dặn đi dặn lại Vu Noãn yên tâm làm một người bình thường là tốt rồi.
Tuyệt đối đừng làm theo cảm tính.
Vu Kiều rời khỏi núi Vu Tổ, vừa đi chính là hơn hai năm.