Nhiệm vụ của Vu Kiều chính là ngụy trang thành Kiều chưởng quỹ nhưng thực chất là hỗ trợ Vũ Văn Tuyển giữ gìn cây thông thiên, lợi dụng năng lực của cổ bản mạng để nghe trộm tin tức.
Những chuyện sau đó bọn họ đều đã biết.
Bạch Quân Quân không ngờ đằng sau Kiều chưởng quỹ còn có một câu chuyện thăng trầm như thế.
Trước kia sự hiểu biết về núi Vu tổ của bọn họ chỉ dừng lại ở một sự tồn tại thần bí mà thần kỳ thôi, bây giờ mới phát hiện hóa ra chẳng qua núi Vu Tổ cũng chỉ là một nơi tràn ngập vật chất và đấu tranh.
Quả nhiên nơi nào có người nơi đó có giang hồ.
Trên đời này, nơi đâu mới là chốn bồng lai chân chính, nơi người ta có thể buông bỏ hết thảy, nỗ lực vì một cuộc sống tốt đẹp mà đồng tâm hiệp lực cùng nhau tiến về phía trước chứ?
Mệnh đề này đáng để suy nghĩ sâu xa nhưng mà trong một chốc một lát cũng sẽ không có được đáp án.
Bây giờ hai người đã hiểu rõ lai lịch của Kiều chưởng quỹ rồi, cũng may mà lúc trước hai người không vì một phút nóng đầu mà giết chết ông ta, nếu không chẳng phải thiếu chút nữa đã giết chết cha vợ của A Đao rồi sao?
A Đao: ???
Sau khi nói ra chuyện đã đè nặng trái tim mình bấy lâu nay, Kiều chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy núi Vu Tổ có biết chuyện cổ bản mạng của ông không còn nữa không?”
Kiều chưởng quỹ gật đầu: “Những cổ trùng đạt đến cảnh giới thánh trùng đều có ảnh trùng trương ứng, cổ trùng mà chết thì ảnh trùng cũng sẽ chết theo.”
Ngụ ý là lúc cổ trùng của ông ta chết, núi Vu Tổ sẽ biết.
Kiều chưởng quỹ cảm khái: “Cổ trùng và chủ nhân là quan hệ cộng sinh, ta cũng không hiểu vì sao cổ trùng của ta chết rồi mà ta lại còn sống. Bây giờ nhìn lại, có lẽ ta còn sống là vì ông trời mở mắt, để cho ta có thể gặp Tiểu Noãn một lần trước khi chết, cũng coi như chết cũng không nuối tiếc.”
Đương nhiên sở dĩ muốn gặp Vu Noãn chủ yếu là để khuyên bảo nàng ta rời khỏi cuộc tranh cử thánh nữ, làm một người bình thường.
Bạch Quân Quân bình tĩnh nhìn ông ta một cái, trên thực tế nàng cũng không biết hạt cỏ của mình lại lợi hại như thế, còn có thể trừ bỏ cổ trùng cuả người ta rồi bảo vệ người ta không chết, rõ ràng… hạt cỏ của nàng chỉ tồn tại vì uy hiếp người khác thôi mà.
Nhưng mà sự hiểu lầm tốt đẹp cũng đã xảy ra rồi, cứ để cho hạt cỏ của nàng tiếp tục duy trì sự thần bí và uy phong đi.
Cho nên Bạch Quân Quân vô cùng bình tĩnh nói: “Khụ, trên đời này vốn vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chuyện đan dược mà ta đưa vào vừa vặn có thể trừ bỏ cổ trùng trong thân thể ông thì có gì mà kỳ lạ chứ.”
Kiều chưởng quỹ gật đầu, cảm khái từ tận đáy lòng: “Không hổ là đệ tử chân truyền của Đan Hạc tiên sinh, lão hủ bội phục.”
“…” Bạch Quân Quân. Nói ra thì sư phụ được lợi này của nàng thật đúng là hạnh phúc, chưa làm gì cả mà công lao cứ rơi xuống không ngừng.
“Nói một câu ngoài lề, nếu Kiều chưởng quỹ đã biết được chuyện trong thiên hạ thì có biết Đan Hạc tiên sinh… à, sư phụ ta hiện đang ở đâu không?”
Đan Hạc tiên sinh thích dạo chơi khắp nơi, năm đó sau khi nhận nguyên chủ làm đệ tử chân truyền cũng chỉ dạy cho một vài kiến thức dược lý rồi lập tức rời đi, sau đó nữa gặp phải chiến tranh loạn lạc rồi không thấy đâu nữa.
Từ khi Bạch Quân Quân sống lại tới nay đã nhiều lần dùng danh nghĩa đệ tử Đan Hạc tiên sinh để giả danh lừa bịp, nói ra thì nàng thật sự vô cùng tò mò không biết ông cụ này đã đi đâu rồi, cũng chẳng biết có còn sống hay không?
“Đan hạc tiên sinh… Bây giờ ở núi Vu Tổ.”
“Núi Vu Tổ?” Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đưa mắt nhìn nhau.
Bạch Quân Quân giống như nghĩ đến điều gì đó, nắm lấy tay Lý Văn Li hỏi: “Có phải sư phụ của Lâm nương tử cũng ở núi Vu Tổ không?”
Lý Văn Li gật đầu: “Quả thật lần trước Lâm nương tử đã nói như vậy.”
Trong khi Mặc gia và đại Hoàng tử giằng co, núi Vu Tổ chủ động ra mặt đón sư đồ bọn họ về núi Vu Tổ, sau đó Lâm nương tử lại lén chạy khỏi đó đi tìm đại thúc què chân, chỉ có sư phụ của bọn họ vẫn ở núi Vu Tổ.
Quả nhiên cũng ở đó.
Bạch Quân Quân vừa sờ cằm vừa lặng im suy nghĩ.