Nếu như nhập nhóm vũ khí này vào chiến trường, chỉ sợ người kia lập tức có thể xưng Vương làm bá chủ.
Lâm nương tử nuốt nước miếng một cái: "Những thứ này vốn dĩ cũng không nên tồn tại, hoặc là nói nhất định phải giao phó cho một hiền danh nhân tài mới được, nếu không các ngươi giúp ta lưu giữ trước đã, bao giờ gặp được hiền quân rồi lại nói?"
"..." Bạch Quân Quân có chút ghét bỏ, dù sao những vũ khí này rất chiếm không gian, không gian của nàng là dùng để xếp vàng bạc châu báu.
Lâm nương tử nhìn thấy biểu cảm của Bạch Quân Quân, thuận tiện hỏi một câu: "Chẳng lẽ không tiện? Vậy hay là đưa nó cho người khác, nhưng thiên hạ này... Đại hoàng tử bá đạo, Vũ Văn Loan Phi hưởng lạc, Vũ Văn Tuyển sâu không lường được, cố gắng muốn chọn một trong ba người này làm minh quân, cũng chỉ có thể ép một chút chọn Vũ Văn Tuyển rồi."
"A." Lý Văn Li nghe vậy cười lạnh một tiếng.
Lâm nương tử không khỏi cảm nhận được một luồng gió lạnh đang phả vào trên người mình, nàng ta nhịn không được xoa cánh tay lông tơ đang dựng thẳng lên, bất chợt nhớ ra ân oán của Bạch Quân Quân Lý Văn Li và Vũ Văn Tuyển.
Nàng ta tự giác nói nhầm nhanh chóng mất bò mới lo làm chuồng: "Ách, ta đùa thôi, Vũ Văn Tuyển này như con rắn độc ẩn mình, nói thật nếu như hắn làm hoàng đế, những đại thần kia không biết phải chết bao nhiêu lượt. Đến lúc đó triều đình lại là một mảnh đau thương, nói như vậy vẫn là để Vũ Văn Loan Phi tạm giữ đi.
Chẳng qua Vũ Văn Loan Phi rõ ràng là người đoản mệnh, hắn làm hoàng đế chỉ sợ quốc gia này yên ổn không được mấy năm lại loạn lạc."
Hết cách, Vũ Văn Loan Phi quá yếu đuối, hắn chỉ thích hợp làm vua ở thời bình, không thích hợp làm kiêu hùng thời loạn lạc.
Ngộ nhỡ nửa đường bị chết, họ ngoại nhiều như vậy, triều đình lại loạn rồi.
Nói tới nói lui, chỉ đổ thừa cho thời loạn lạc có thể chọn quá ít, thảo nào sư phụ nàng ta lựa chọn ẩn cư ai cũng không giúp.
Cuối cùng Lâm nương tử thở dài một tiếng nhịn đau xót nói: "Được rồi, vẫn là bỏ đi. Vũ khí cho Vũ Văn Loan Phi cũng lãng phí, nói không chừng sẽ còn kéo theo một trận mưa gió mới, đến lúc đó mọi người thật vất vả mới yên tĩnh lại tới đoạt vũ khí.
Chúng ta vẫn nên tiêu huỷ chỗ vũ khí này đi, những thứ bằng đồng không chừng còn có thể bán được ít tiền."
Suy nghĩ của Lâm nương tử giống như Bạch Quân Quân không mưu cầu hoà bình, đại tiểu thư rất là tán đồng gật đầu, nàng cũng cảm thấy suy nghĩ đập nồi bán sắt không tệ.
"..." Lý Văn Li.
Nữ nhân ham làm giàu thật đáng sợ.
"Các ngươi bình tĩnh chút, chuyện vũ khí để sau rồi bàn, mình vẫn nên xử lý quyển sách này trước, đến đây, cuốn sách này vật về chủ cũ..."
Lý Văn Li nói xong móc ra quân thượng chi sự, ai ngờ Lâm nương tử lại đẩy đi.
"Không, van xin lão đại, cứ để ở không gian của các ngươi trước đi.
Biết vì sao ta và sư phụ còn sống không?
Cũng bởi vì Quân thượng chi sự và Nông canh chi nan đều không ở trên người chúng ta.
Biết vì sao các đời tiếp theo đều muốn tìm một vùng đất quý để giấu sách đi không?
Cũng là bởi vì thất phu vô tội mang ngọc thì có tội!
Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, các ngươi đừng đưa sách này cho ta.
Để nó an tĩnh ở trong không gian của các ngươi, ta cảm thấy trên đời này không có bất kỳ chỗ nào an toàn bảo đảm hơn so với không gian của các ngươi."
"..." Bạch Quân Quân.
"..." Lý Văn Li.
Đây tốt xấu gì cũng là một bản thượng cổ kỳ thư, nhìn xem Vũ Văn Tuyển đã thèm muốn thành cái dạng gì rồi, nhưng Lâm nương tử lại tránh như tránh tà.
Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào giỏi tạm như thế.
Lâm nương tử vô cùng tự hào: "Tạm, mới là vương đạo. Nếu có nghi ngờ mời xem xem những sư huynh đần độn của ta, là sẽ biết một chữ tạm này quan trọng cỡ nào. Đã từng chơi ăn gà chưa? Đây đều là tinh tuý bên trong."
"..." Bạch Quân Quân, ăn gà là cái gì.
"..." Lý Văn Li, gà thật thì đã nếm qua, còn lại thì... Tạm biệt.