Nhìn nét mặt của bọn họ là biết hai người này chưa từng chơi trò chơi điện tử, nghĩ đến cũng phải, đều là tận thế ai còn phát minh ra sản phẩm điện tử chứ, bọn họ mỗi ngày tiêu khiển đoán chừng chính là giết Zombie.
Nghĩ đến đây, Lâm nương tử vô cùng đồng cảm lúc lắc cái đầu.
"Nói các ngươi cũng không hiểu, mang các ngươi đi lại xa, được rồi..."
"..." Bạch Quân Quân.
"..." Lý Văn Li.
Hội nghị bí mật của ba người xuyên việt nước đổ đầu vịt coi như kết thúc hoàn mỹ, nói tóm lại kết quả cuối cùng chính là, không gian của Bạch Quân Quân vẫn bị những vũ khí này chiếm lấy.
Lần này chuyến đi Hoàng Đô đã qua một đoạn thời gian, mặc dù chuyện hổ minh uyên Bạch Quân Quân không có ý định nói cho Vũ Văn Loan Phi, nhưng đối với Vũ Văn Tuyển lòng lang dạ thú, Bạch Quân Quân vẫn quyết định muốn cho Vũ Văn Loan Phi một dự phòng.
Dù sao cổ đại giam cầm nghiêm ngặt có thể nuôi dưỡng ra một vị hoàng tử nghệ thuật gia như này đúng là hiếm thấy, nàng thật lòng không hy vọng vị nghệ thuật gia này hạ màn quá thê thảm.
Thế là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ra khỏi cửa.
Vừa tới gần cửa lớn Baạh Quân Quân đã nhạy bén cảm nhận được một đôi mắt đang theo dõi nàng.
Bạch Quân Quân nghi ngờ đi chậm lại quan sát trái phải, quả nhiên ngay ở lầu hai một khu dân cư thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
Đôi mắt kia viết đầy tình thơ ý hoạ khiến cho các thiếu nữ động tâm, nhưng mà đối với Bạch Quân Quân mà nói dinh dính rất không thuận mắt.
Lý Văn Li nhìn thấy đại tiểu thư rõ ràng trở nên bực bội, vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn thấy một tên tiểu bạch kiểm đang núp bên trong cửa sổ chếch đối diện, xấu hổ mang theo sự e sợ che nửa mặt.
Đối với ấn tượng về Vũ Văn Tuyển, Lý Văn Li chỉ dừng lại ở lần gặp mặt lúc đưa nguyên chủ Bạch Quân Quân đến Bắc Địa kia.
So sánh với lần đó, lúc này Vũ Văn Tuyển càng thâm trầm cũng càng... Thâm tình.
Lý Văn Li không nhịn được nhướng mày, người này có ý gì, chẳng lẽ khoảng cách còn nảy sinh cái đẹp?
Lúc trước không phải là hắn mượn cớ đưa Bạch Quân Quân đi, làm sao, tách ra rồi ngược lại phát hiện là chân ái, hối hận rồi hả?
Không đợi Lý Văn Li suy nghĩ nhiều, Bạch Quân Quân đột nhiên kéo tay của hắn, đi thẳng ra khỏi ngõ nhỏ.
"?" Lý Văn Li nhìn thấy đại tiểu thư đi thật nhanh thì khó hiểu.
Bạch Quân Quân cũng không quay đầu lại nói: "Chớ lãng phí thời gian với người vô vị."
Lý Văn Li nghe vậy, bờ môi không nhịn được cong lên.
Được rồi, nói thật, hắn bị thái độ chán ghét của đại tiểu thư dành cho Vũ Văn Tuyển khiến cho thoải mái vô cùng.
Lý Văn Li không nói gì, ngón tay thon dài thuận thế cầm ngược lại bàn tay nhỏ của đại tiểu thư, vẻ mặt đắc ý rời đi.
Vũ Văn Tuyển đứng ở lầu hai nhìn thấy hai người nắm chặt tay nhau, chỉ cảm thấy đau thương vô cùng.
Đã từng, sự ghét bỏ nàng dành cho Lý Văn Li, mà bây giờ, phần ghét bỏ này toàn bộ trả lại cho hắn.
Vũ Văn Tuyển âm thầm nắm chặt tay, hận không thể lập tức lao ra, dù là bị nhận ra cũng không quan trọng.
Vũ Văn Tuyển vừa định khởi hành, A Khắc đã xuất hiện lần nữa.
"Chủ tử, chớ hành động theo cảm tính."
Vũ Văn Tuyển bị hắn ta nhắc nhở như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân máu huyết sôi trào, trong nháy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
A Khắc sợ đôi câu vài lời không khuyên nổi, nhanh chóng nói chính sự.
"Thế thân truyền về tin tức, đêm qua đội ngũ bị tập kích lần nữa."
Vũ Văn Tuyển hừ lạnh một tiếng: "Cho dù không nói ta cũng biết rõ là ai làm, trong thiên hạ người hi vọng ta chết, ngoại trừ thân quyến của ta không có người khác."
"Còn có một tin tức." A Khắc vẻ mặt nghiêm túc: "Sau Thiên Lí, hổ minh uyên cũng bị phá huỷ rồi, bây giờ ba vị thủ tọa đều đã bỏ mình."
Vũ Văn Tuyển nghe vậy, bút trong tay đột nhiên bị bẻ gãy: "Không còn người nào sống sao?"
"Không còn. Cấp dưới hoặc là bỏ mình, hoặc là không biết tung tích, chỉ sợ là bị bắt làm tù binh rồi."
Vũ Văn Tuyển vẻ mặt trở nên âm trầm, nhi nữ tình trường hoàn toàn quên sạch sành sanh.