Nghĩ đến toàn bộ cọc ngầm của hắn đều bị hủy, Vũ Văn Tuyển nghiêm nghị.
"Dẫn ta đi nhìn xem."
"Vâng."
A Khắc thở phào một hơi, dẫn theo Vũ Văn Tuyển nhanh chóng biến mất ở trong khu dân cư này.
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất đi vào hổ minh uyên.
Nơi này vẫn là một mảnh hỗn độn như cũ, nhà sàn liểng xiểng sơn động càng vắng vẻ, bốn phía ngoại trừ thi thể cái gì cũng không còn.
Đối mặt với động huyệt rỗng tuếch, sắc mặt Vũ Văn Tuyển tái xanh hoàn toàn nói không ra lời.
"Chủ tử, chuyện này. . ." A Khắc cũng rất khiếp sợ.
Hổ minh uyên ra đời và vận hành hắn ta cũng tham dự trong đó, tính đến lần liên lạc cuối cùng, hổ minh uyên đã có 60 chiếc Liên Nỗ Xa, triệu tấm tiễn vũ, về phần những đoản nỗ cung tiễn khác càng là không thể đếm được, nhưng bây giờ ngay cả linh kiện cũng không còn chớ nói chi là thành phẩm.
Rốt cuộc là thế lực nào, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã chuyển hết nơi này đi trở nên trống rỗng như vậy.
Vũ Văn Tuyển nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi: "Tất nhiên là... Vũ Văn Loan Phi!"
Hoàng Đô là phạm vi thế lực của hắn, cũng chỉ có hắn có thể trong lúc thần không biết quỷ không hay điều động binh mã ăn sạch hổ minh uyên.
Vũ Văn Loan Phi phát thư mời là hắn đã biết đây là một trận Hồng Môn Yến.
Quả nhiên, chỉ sợ sau khi Vũ Văn Loan Phi này tiêu diệt Thiên Lí lại thêm hổ minh uyên, đã nghi ngờ lên trên đầu của hắn rồi.
Lần này mượn cớ mời hắn đến, cố gắng chính là vì để bắt rùa trong hũ hoặc là thị uy.
Chẳng qua hắn ta tính toán sai rồi, đánh ngã cọc ngầm của hắn thì như thế nào!
Muốn từ nơi này của hắn chiếm tiện nghi không dễ dàng như vậy.
...
Lúc này Vũ Văn Loan Phi bị Vũ Văn Tuyển nghi ngờ bụng dạ khó lường đang sứt đầu mẻ trán.
Sáng sớm hôm nay Lâm Tể tướng chưa xuất hiện, hắn cho là Lâm Tể tướng chỉ là sinh bệnh chưa kịp xin nghỉ.
Nhưng hạ triều, hắn phái người hỏi thăm mới biết được Lâm Tể tướng không phải là sinh bệnh, mà là mất tích.
Đúng vậy, mất tích!
Tin tức này khiến cho Vũ Văn Loan Phi kinh hãi.
Một Tể tướng to như vậy, nói không thấy là không thấy, chuyện này sao có thể?
Lâm Tể tướng mất tích khiến cả triều đình kinh hãi khiếp sợ, người của Lâm gia cũng sai người đi cầu xin Mộng Vũ vương phi, để cho nàng thỉnh cầu nhị hoàng tử hỗ trợ tìm kiếm.
Mộng Vũ vương phi là người có sức khoẻ yếu đuối, vừa nghe nói cha mất tích lập tức đổ bệnh.
Thế là sau đó, hậu viện của Vũ Văn Loan Phi chính là một trận người ngã ngựa đổ.
Đúng lúc này, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li tới cửa.
Nhìn thấy hai người thần thông quảng đại này tới, Vũ Văn Loan Phi mừng rỡ đón vào, đang định kể khổ với bọn họ tìm kiếm trợ giúp, kết quả Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lại là đến từ giã với hắn, hai người chuẩn bị rời khỏi Hoàng Đô.
? ? ?
Thời khắc mấu chốt này, hai người lại nói muốn rời khỏi?
Vũ Văn Loan Phi mở to hai mắt nhìn, vô ý thức lắc đầu: "Không được, không thể, ta không đồng ý!"
"..." Bạch Quân Quân.
"..." Lý Văn Li.
Hai người không nghĩ tới Vũ Văn Loan Phi có phản ứng lớn như thế, ai nói nghệ thuật gia là cô vân dã hạc coi nhẹ nhân sinh nhất chứ?
Vũ Văn Loan Phi hai mắt đẫm lệ: "Ta cũng không muốn, nhưng bây giờ ta gặp phiền phức lớn, các ngươi lại còn muốn vào lúc này vứt bỏ ta mà đi, vậy ta làm sao bây giờ!"
"Rốt cuộc là thế nào?" Bạch Quân Quân bất đắc dĩ.
Nói thật, so với Vũ Văn Tuyển âm trầm, Vũ Văn Loan Phi thẳng thắn chắc chắn càng đi vào lòng nàng hơn, cho nên trong lời nói của đại tiểu thư nhiều hơn mấy phần kiên nhẫn.
"Lâm Tể tướng mất tích rồi."
"..." Bạch Quân Quân im lặng: "Chỉ như vậy? Ta còn tưởng rằng Ngũ vương gia đánh tới."
"Như thế vẫn chưa đủ? Lâm Tể tướng, trọng thần trong triều, nói mất tích là mất tích, đây chẳng phải là nói rằng người tiếp theo có khả năng là ta sao?"
Nhìn Vũ Văn Loan Phi đứng ngồi không yên như thế, Bạch Quân Quân Lý Văn Li ngạc nhiên.