Bạch Linh Vũ chứng kiến ba thành viên mới gia nhập vẻ mặt mờ mịt, không nhịn được cười nói chuyện của Soả Tử ca ca.
Ví dụ như hắn nửa đêm không ngủ được giả bộ làm cương thi như thế nào, theo chân bọn họ đến từng nhà như thế nào, theo chân bọn họ bắt côn trùng như thế nào vân vân.
Mọi người lập tức bừng tỉnh: hoá ra thật sự là kẻ ngốc.
Chuyện lên núi, xuống biển, bắt trùng, bắn chim này, hình như… thật sự rất bận.
Vũ Văn Kỳ:…
Lúc này Vũ Văn Kỳ không biết bằng hữu ở đế đô phía xa đang bôi nhọ hắn một chút, hắn đang cẩn thận nằm rạp xuống trên đỉnh núi nào đó nhìn động tĩnh bên dưới chân núi xa xăm.
Phân đội nhỏ này của bọn họ, chỉ mặc một thân hắc y, thậm chí ngay cả áo giáp cũng không có.
Nhưng nơi bọn họ giám sát, là một khu quân sự lớn, người canh phòng tất cả đều mặc áo giáp, dáng đi ung dung, mắt sáng như đuốc.
Những người này, tất cả đều là binh sĩ của Cửu hoàng tử.
Bọn họ mới chiếm lĩnh Đông Địa chưa được bao lâu, thế lực còn sót lại của Tam hoàng tử rất nhiều, mà nơi bọn họ đóng giữ lại nhiều tù binh, ai biết sẽ có người đến nghĩ cách cứu viện tù binh hay không.
Cho nên mặc dù là nơi đóng quân hậu phương, mọi người vẫn như cũ không dám xem thường.
Lúc này những binh sĩ canh giữ cũng không biết có một đội ngũ nhỏ mượn gan trời đang lén lút đi tới địa bàn của bọn họ, chỉ đợi đến đêm sau khi đi vào thì tiến lên tấn công.
Mặt trời lặn về phía tây, khi màn đêm u tối, lúc binh lính ở doanh trại giao ban ăn cơm, mưa mũi tên lửa xẹt qua chân trời, không một tiếng động rơi vào trong góc nào đó của nơi đóng quân.
Trong chốc lát kho lúa bốc cháy, nhìn thấy kho lúa đột nhiên bốc cháy, tất cả binh lính đều sửng sốt.
Lúc mọi người ở đây bối rối chữa cháy, Vũ Văn Kỳ dẫn đội lao xuống dốc núi, đi thẳng đến doanh trại tù binh.
Lúc này đại thúc què chân, đại thúc một mắt và đại thúc cụt tay dẫn theo hơn hai mươi người già yếu tàn tật ở nhà ống còn sót lại đang làm việc ở kho lúa, nhìn thấy nơi đột nhiên bốc cháy, tất cả bọn họ đều sững sờ, sau đó nhanh chóng cứu hỏa.
Nhưng rất nhanh đại thúc què chân thọt đã phát hiện ra không thích hợp, ông ta phát hiện ra mấy mũi tên đang cháy, lần này lửa cháy lớn không phải ngoài ý muốn mà chính là có người làm.
Đại thúc què chân đã có kinh nghiệm trên sa trường, lập tức hiểu ra có kẻ địch ở bên ngoài xâm chiếm, hơn nữa nói không chừng chính là thế lực còn sót lại của Tam hoàng tử đang phản công.
Ông ta nhất thời không hề tích cực cứu hỏa, mà chính là ra hiệu cho các đồng bạn.
Thế là trong lúc binh lính liên tục không ngừng ào tới cứu hỏa, hai mươi mấy người già yếu tàn tật im hơi lặng tiếng lùi ra ngoài trong đám người trực tiếp chữa cháy.
Mọi người vô cùng tự nhiên lùi ra bên ngoài, lúc đại thúc què chân đang định dẫn mọi người tới một nơi tương đối an toàn để chờ đến khi tập kích kết thúc, xa xa đã thấy một đám người áo đen đuổi giết tới đây.
Phản ứng đầu tiên của ông ta chính là nhanh chóng chạy, tránh cho bị tai bay vạ gió, nhưng chưa chạy được hai bước đã chợt phát hiện không đúng.
Đại thúc què chân quay đầu lại lần nữa, chỉ thấy người áo đen dẫn đầu này nhìn rất quen, hình như... Là Soả Tử.
Đại thúc què chân sửng sốt, một mắt thấy què chân ngẩn người, không nhịn được gào lên: "Ngươi điên rồi à, lúc này còn chờ cái gì nữa."
Què chân đột nhiên hoàn hồn: "Không phải, cái kia... Tất cả mọi người đừng chạy nữa, nhanh quay về đi."
"? ? ?" Mọi người bối rối, không chạy? Không chạy chẳng phải là chờ chết à?
Có phải què chân điên rồi hay không?
Đoàn người muốn đánh thức què chân đột nhiên nổi điên, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy Soả Tử càng chạy càng gần.
Soả Tử tay khua đại đao xông đến chỗ bọn họ.
Binh lính ở hậu phương tất cả đều đang cứu hỏa, cũng không phát hiện ở góc xó tầm thường, Soả Tử dẫn theo mười mấy người lén lẻn vào, lại không một tiếng động dẫn đám già yếu tàn tật đại thúc què chân đi.
Kho lúa bị cháy, ngay từ đầu tưởng rằng ngoài ý muốn, về sau cho là kẻ địch tập kích, nhưng chờ bọn họ cảnh giới toàn bộ, lại phát hiện kẻ địch nên tới một người cũng không tới, nơi này ngoại trừ lửa cháy, chuyện gì cũng không xảy ra.