Đợi nàng chật vật đứng lên thì đã muộn rồi.
Lâm Mộng Vũ đã sớm bay nhào ra ngoài.
Nói thật, Văn Nhân Phinh Đình rất tức giận, dù sao chuyện có dáng vẻ tệ hại như vậy lại là do Vương phi gây ra, tình cảnh thật sự mất mặt.
Hơn nữa đóng cửa phủ lại rồi làm loạn thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác còn có người ngoài ở đó.
Lúc này cảm nhận được ánh mắt của Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, Văn Nhân Phinh Đình chỉ cảm thấy không ngẩng đầu lên được, hận không thể chui xuống dưới đất.
Vũ Văn Loan Phi chứng kiến người vợ nhỏ xấu hổ mặt hết đỏ lại trắng, biết rõ xưa nay nàng ta không chịu thua kém, quả thật bị Lâm Mộng Vũ chọc tức rồi.
Hắn không nhịn được kéo tay nàng đến bên cạnh giường quý phi ngồi xuống, còn gọi người hầu dâng trà lên.
Về phần Lâm Mộng Vũ đang ngồi dưới đất thì cũng không để ý tới.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đột nhiên được cho xem một vở tuồng gia đình, mặc dù còn muốn tiếp tục hóng hớt xem nghệ thuật gia làm như thế nào hóa giải phiền phức mà tề nhân chi phúc mang đến.
Nhưng loại chuyện này đối với hoàng thất mà nói suy cho cùng thuộc về chuyện bê bối, như này không còn nghi ngờ gì là đã xé rách tấm màn che cuối cùng, vì vậy hai người rất thức thời cáo lui, để lại mớ lộn xộn cho Vũ Văn Loan Phi.
Về phần cuối cùng xử lý Lâm Mộng Vũ như thế nào, đám Bạch Quân Quân không biết.
Về đến nhà hai người bắt đầu sắp xếp chuyện sau này.
Mọi người biết rõ mười ngày sau sẽ rời khỏi hoàng đô đến huyện Anh cũng rất vui vẻ.
Mặc dù hoàng đô rất lớn, nhưng bọn họ càng thích huyện Anh tràn ngập mùi vị phố phường hơn.
Lâm nương tử và Vu Kiều dĩ nhiên là muốn đi theo, nhưng lão hòa thượng Thiện Từ thì khó hơn, dù sao gốc rễ của ông ấy ở chùa Pháp Hoa.
Bạch Quân Quân có ý là Thiện Từ có thể trở về khôi phục lại chùa Pháp Hoa, mặc dù lúc này chùa Pháp Hoa đã bị người của Vũ Văn Loan Phi phong tỏa khống chế, nhưng chỉ cần bọn họ nói một tiếng với Vũ Văn Loan Phi, chùa Pháp Hoa trả lại cho lão hoà thượng Thiện Từ cũng không khó lắm.
Lão hoà thượng Thiện Từ còn đang suy nghĩ liên tục, cuối cùng vẫn từ chối đề nghị của Bạch Quân Quân.
“Lão nạp đã đến tuổi cưỡi hạc đi tây thiên bất cứ lúc nào, lúc này ta đã không còn tinh lực để lo cho chùa Pháp Hoa nhiều như vậy nữa, không bằng để trống nó chờ đợi cao tăng đại đức khác vào làm chủ.”
“Tiên sinh, vậy ngài muốn đi đâu?"
Bạch Linh Vũ đôi mắt trông mong hỏi.
"Ta? " Lão hoà thượng Thiện Từ cười xoa đầu hắn: "Dĩ nhiên là đi theo các ngươi chu du thiên hạ, ta cũng muốn ngắm nhìn xem thế gian này có thật sự có nơi nào là chốn bồng lai ở trần gian không."
“Vậy thì tốt quá! "
Vốn dĩ Bạch Linh Vũ không thích phải chia cắt, đoạn thời gian này hắn đã quen với việc lão hoà thượng Thiện Từ thể dục buổi sáng, nghĩ đến ông ấy cũng sắp chia tay như Soả Tử ca ca, Lão Khâu thúc hắn lại khó chịu.
Bây giờ, lão hoà thượng Thiện Từ còn sẵn lòng đi theo đồng hành với mọi người vậy thì không còn gì tốt hơn!
Bạch Linh Vũ cười vỗ tay: "Mọi người cứ ở cùng một chỗ thì tốt rồi, về sau chúng ta cũng muốn đoàn tụ với Tiểu Sơn, Soả Tử ca ca, và đại thúc què chân.
Nghĩ đến vẫn còn các bằng hữu ở Đông Địa, Bạch Táp Táp cũng thở dài một tiếng.
Cũng không biết Soả Tử thế nào rồi.
Mặc dù bọn họ đã nói sẽ thường xuyên thư từ qua lại, thậm chí chỉ cần đến quán rượu Đông Thăng là có thể tìm được con đường liên lạc với nhau.
Nhưng Bạch Táp Táp ở hoàng đô đã đến quán rượu Đông Thăng xem vài lần, nhưng...... Nữ chưởng quỹ xinh đẹp kia nàng rất không thích, trực giác không muốn tiếp cận.
Bạch Táp Táp đã viết vài phong thư, nhưng mỗi lần đến cửa quán rượu Đông Thăng lại không nhịn được sinh ra ý muốn từ bỏ.
Cho nên ở hoàng đô lâu như vậy, nhưng một phong thư cũng không gửi ra ngoài.
Tin tức của Soả Tử thì càng là một chút cũng không có.
Bạch Quân Quân xoa đầu bọn họ: "Có lẽ bây giờ Soả Tử đang bận, chờ hắn hết bận sẽ tìm đến chúng ta.”
Lâm nương tử và Kiều chưởng quỹ, lão hoà thượng Thiện Từ nghe vậy thì vẻ mặt mờ mịt.
Soả Tử là ai?
Nghe như có dáng vẻ rất không thông minh, nhưng nếu như thật sự không thông minh, vậy hắn bận rộn cái gì?