Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 765 - Chương 765. Nội Bộ Mâu Thuẫn

Chương 765. Nội bộ mâu thuẫn Chương 765. Nội bộ mâu thuẫn

Nhưng mà người như vậy lại nắm chắc được sở thích của Bạch Quân Quân.

Đương nhiên, khụ. Có tiền hay không không phải là điều quan trọng, chủ yếu là giấc mộng hòa bình của Vũ Văn Loan Phi là điều rất khó có được trong thế giới này.

Nhìn thấy Vũ Văn Loan Phi đau khổ giãy giụa, giống như nhìn thấy bản thân mình ở mạt thế vậy.

Còn nữa, bọn họ sắp khởi hành đến núi Vu Tổ nhưng ngặt nỗi núi Vu Tổ vô cùng nguy hiểm, bọn họ không thể dẫn theo mấy người Táp Táp đi mạo hiểm được.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy cứ để bọn họ ở lại huyện Anh chờ đợi là thích hợp nhất.

Cho nên lần này đến đây cũng là thuận tiện báo một tiếng với Vũ Văn Loan Phi. Dù sao huyện Anh là địa bàn của hắn, có Vũ Văn Loan Phi làm chỗ dựa, mấy người Táp Táp ở lại đó cũng có thể khiến bọn họ yên tâm hơn.

Cho nên Bạch Quân Quân gắng gượng đồng ý với đề nghị rời đi sau khi tam Vương gặp gỡ.

Mà nghe nói bọn họ muốn đến huyện Anh ở lại một đoạn thời gian, Vũ Văn Loan Phi lại càng vui mừng.

Tuy rằng hắn không thể đến hành cung nhưng mà bạn tốt đi cũng giống như mình đi vậy.

Nói đến cuối cùng, chỉ nghe thấy âm thanh ồn ào vang lên bên ngoài thư phòng, mấy người quay đầu lại, nhìn thấy ngay một mỹ nhân yếu đuối nghiêng ngả lảo đảo chạy vào. Mỹ nhân kia vừa vào thư phòng đã lập tức quỳ xuống trước mặt Vũ Văn Loan Phi.

“Điện hạ… cầu xin ngài nhất định phải cứu cha thiếp.”

Mỹ nhân kia đột nhiên đến lại còn khóc như lê hoa đái vũ* làm cho ba người hơi sửng sốt.

Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : __ Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái

__

Chẳng bao lâu sau, Văn Nhân Phinh Đình cũng đi vào, lúc này y phục tóc tai của nàng ta đều hơi rối loạn, hiển nhiên đã từng ngăn cản Lâm Mộng Vũ nhưng mà cũng bởi vậy mà chịu không ít khổ sở.

Vũ Văn Loan Phi nhìn thấy thê tử từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc chỉnh tề của mình có vẻ nhếch nhác, trên má lại còn có vết đỏ nhàn nhạt thì căng thẳng bước qua.

“Sao lại thế này, ai làm nàng bị thương?”

Trở lại hậu viện của Vũ Văn Loan Phi, sau khi nghe gia nô nhà mẹ đẻ bẩm báo lão gia mất tích, nàng ta kích động đến mức hôn mê bất tỉnh, đợi đến lúc tỉnh lại đương nhiên muốn đi tìm trượng phu.

Nhưng mà lúc này Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đến, ba người đang ở thư phòng bàn bạc việc công.

Đối với Lâm Mộng Vũ mà nói, trên đời này nào có chuyện gì quan trọng hơn chuyện tìm cha?

Vũ Văn Loan Phi suốt ngày bàn bạc việc công, rốt cuộc có đặt Lâm gia, đặt nàng ta trong lòng hay không?

Lâm Mộng Vũ giả vờ hiền lương thục đúc đã nhiều năm, cuối cùng không giả vờ nổi nữa, nàng ta bất chấp tất cả muốn đi tìm Vũ Văn Loan Phi, đương nhiên Văn Nhân Phinh Đình không đồng ý.

“Càn quấy, điện hạ ở thư phòng đương nhiên có chuyện quan trọng cần bàn bạc, không chừng đang nói đến chuyện Lâm Tể tướng mất tích, ngươi cứ thế mà qua đó, chẳng phải là ảnh hưởng điện hạ làm việc sao?”

Một phi tử đã có thù oán với Văn Nhân Phinh Đình trước đó không khỏi nói thầm: “Người đến chẳng qua chỉ là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li thôi, hai kẻ sa cơ thất thế kia thì có thể có chuyện quan trọng gì chứ. Điện hạ tình nguyện đóng cửa thư phòng bàn chuyện gió trăng với hai người này chứng tỏ cũng không quan tâm đến chuyện của Vũ tỷ tỷ, ta thấy…”

Phi tử này còn chưa dứt lời nhưng đã có tác dụng rất lớn, lúc này Lâm Mộng Vũ lại vùng vẫy xuống giường.

Văn Nhân Phinh Đình bảo ma ma đi ngăn cản, Lâm Mộng Vũ lại đột nhiên quát lớn: “Ta xem ai dám ngăn cản ta. Văn Nhân Phinh Đình, tuy rằng ta không quản lý chuyện trong nhà nhưng không có nghĩa ta thấp hơn ngươi một bậc. Đừng quên ta cũng giống như ngươi, đều được điện hạ dùng kiệu tám người khiêng rước về, tốt nhất ngươi đừng can thiệp vào chuyện của ta.”

“Đương nhiên ta có thể mặc kệ chuyện của một mình ngươi nhưng chỉ cần ảnh hưởng đến điện hạ, thậm chí cả phủ Hoàng tử thì xin lỗi, ta không thể không can thiệp.”

Văn Nhân Phinh Đình cũng không hề nhượng bộ chút nào.

Lâm Mộng Vũ tức không chịu nổi, vùng vẫy đứng dậy, ma ma của nàng ta và ma ma của Văn Nhân Phinh Đình cũng quấn lấy nhau.

Mà lúc này Lâm Mộng Vũ không còn ai ngăn cản nữa, lập tức xông ra bên ngoài, Văn Nhân Phinh Đình không còn cách nào, chỉ có thể tự mình ngăn cản.

Cứ như vậy, Văn Nhân Phinh Đình bị Lâm Mộng Vũ xô đẩy ngã xuống mấy lần.

Bình Luận (0)
Comment