"Trước khi ngươi nói với ta những lời hứa hẹn tương lai, có phải ngươi nên giải thích trước hay không, trước đó vì sao lại có chuyện như vậy?
Trên thực tế ngươi đã lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, hiện tại lại đột nhiên tìm ta, ngươi không cảm thấy chuyện này rất không hợp thói thường sao?
Ta không phải kẻ đần cũng không phải tia hoa, ta không thể dựa vào ngươi, càng sẽ không vào lúc ngươi lựa chọn giang sơn, còn có thể chuyện cũ bỏ qua chờ ngươi đến tìm ta, nói thật, ngươi coi ta là gì vậy?"
Nghe Bạch Quân Quân nói, Vũ Văn Tuyển chấn động: "Ta không lựa chọn giang sơn, ta chỉ là..."
Bạch Quân Quân không buồn không vui nhìn sang hắn: "Ngươi có dám nói lúc trước để cho ta trốn về phía nam, không có trong kế hoạch ngày hôm nay không?"
Bạch Quân Quân nói dĩ nhiên là chuyện nàng ở Bích Lạc chịu chết.
"Không phải!" Vũ Văn Tuyển kích động: "Ta chưa từng nghĩ tới muội sẽ chết, lúc trước bảo muội xuôi nam, ta phái người đi theo một đường, chỉ là không nghĩ tới người ta phái đi theo bị người khác giết."
“Ồ? Là ai giết? Không phải là lưu dân chứ? Lưu dân còn có thể đánh được tinh binh của ngươi à? Thật sự là được mở mang kiến thức."
Nghe Bạch Quân Quân châm chọc, Vũ Văn Tuyển há to miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ảm đạm thương tâm lặp lại: "Ta thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ thương tổn đến muội."
“Được rồi, coi như ngươi âm thầm phái binh bảo vệ ta, vậy sau đó thì sao? Tin tức ta bị giết ở Bích Lạc là ai truyền tới? Theo ta được biết, ngươi cả một đường không ngừng sắp xếp người vào Bích Lạc, ngươi dám nói không phải là bởi vì kế hoạch này?
Có lẽ ngươi sẽ không thật sự giết ta, cũng đã sớm ở đây chuẩn bị thế thân, chờ ta đến nơi đó, ngươi sẽ theo kế hoạch giết chết thế thân của ta, sau đó giấu ta như Kim Ốc Tàng Kiều, thay một thân phận làm lại từ đầu?"
“Đúng." Vũ Văn Tuyển đàng hoàng gật đầu.
Bạch Quân Quân nhịn không được buồn cười: "Ngươi không biết đối với một nữ tử sĩ tộc mà nói, danh dự là thứ mà nàng thề sống chết để bảo vệ?"
"Quân Quân, ban đầu là muội nói với ta cái gì cũng có thể từ bỏ. Muội buông bỏ thân phận đích nữ Bạch gia, vĩnh viễn đi cùng với ta, làm vương phi của ta chẳng lẽ không được sao?"
"Hoá ra, vẫn là lỗi của ta?"
Bạch Quân Quân nghẹn lời, ngược lại không nghĩ tới nguyên chủ còn nói những lời yêu đương não tàn như thế.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Bạch Quân Quân hiển nhiên vẫn còn đắn đo, Vũ Văn Tuyển thở dài một hơi, quyết định nói thẳng toàn bộ kế hoạch lúc trước.
"Quả thực ta muốn xuôi nam, cũng quả thực không có cớ xuất binh cho nên nghĩ đến muội.
Nhưng ta chưa từng nghĩ tới giết muội, để muội xuôi nam là bởi vì muội ở Bắc Địa nguy hiểm hơn so với Nam Địa, cho nên ta không thể không đưa ra hạ sách này, giả bộ lợi dụng muội từ đó lừa ánh mắt của người khác.
Chỉ là không nghĩ tới muội đi nửa đường lại bị chặn giết, thậm chí mất đi liên lạc với ta.
Mấy ngày muội mất tích ta vẫn luôn tìm kiếm muội, đáng tiếc tìm khắp nơi cũng không có kết quả, cho đến khi ta lần nữa nhận được tin tức của muội, đã là muội bị lão tam vũ nhục nhảy sông tự vẫn.
Ta dưới cơn nóng giận đã đuổi giết xuống.
Cho đến lúc ta biết tin muội chưa chết, ta đã lấy được Đông Địa rồi, lúc này ta đã đâm lao phải theo lao. Ta không có cách nào để làm sáng tỏ, nếu không Đông Địa sẽ rơi vào hỗn loạn một lần nữa, có điều ta đã chạy tới gặp muội trong thời gian sớm nhất."
Vũ Văn Tuyển hiếm khi thổ lộ tiếng lòng.
Bạch Quân Quân không bị thâm tình của hắn làm cảm động, chỉ chuẩn xác bắt được mấy trọng điểm.
"Ngươi nói, ta ở Bắc Địa nguy hiểm hơn so với Nam Địa, ý là ở Bắc Địa có người muốn ta chết?"
Vũ Văn Tuyển im lặng không nói gì.
"Trong địa bàn của ngươi thì ngươi là lớn nhất, muốn ta chết không ở địa bàn của ngươi, vậy cũng chỉ có Ngũ vương gia mà thôi?"
Vũ Văn Tuyển mím môi một cái: "Đã qua rồi."
Lời của Vũ Văn Tuyển không thể nghi ngờ gì là đồng ý, Bạch Quân Quân rất kỳ lạ.
"Ta và hắn không oán không thù, hắn giết ta làm cái gì?"