Ánh mắt của Vũ Văn Tuyển lóe lên, cuối cùng như đã đưa ra quyết định gì đó, chậm rãi mở miệng: “Ta và ngũ thúc kiềm chế lẫn nhau ở đắt Bắc, ông ta biết nàng là điểm yếu của ta, muốn lợi dụng nàng uy hiếp ta, xuất phát từ hạ sách, ta chỉ có thể tiễn nàng đi.”
“...” Bạch Quân Quân vô thức nổi da gà toàn thân.
Lời này hợp tình hợp lý, nàng không thể phản bác nhưng cứ cảm thấy hơi không hợp thói thường, dù sao hai người còn nhỏ như vậy, hiểu tình yêu là gì chứ?
“Cho dù đây là lý do ta xuôi Nam nhưng chuyện chết giả của ta thì sao? Chẳng lẽ không phải do một tay ngài bày ra sao?”
Vũ Văn Tuyển lắc đầu: “Ta thật sự không biết, nhưng mà ta thật sự đã sắp xếp mọi chuyện ở Bích Lạc rồi, cho dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ không lợi dụng danh tiếng của nàng. Trong khoảnh khắc nghe được tin tức kia ta gần như phát điên. Nếu không tin nàng có thể hỏi A Khắc.”
Bạch Quân Quân nhướng mày: “Thế thì lạ thật đấy, ai mà lại tốn nhiều công sức như vậy chỉ để ngài đến đất Đông chưa?”
“...” Trong thoáng chốc Vũ Văn Tuyển nghẹn lời: “Ta... không biết.”
Nhìn thấy Vũ Văn Tuyển ấp a ấp úng, Bạch Quân Quân buồn cười.
“Nói thật, người duy nhất được lợi trong chuyện này là ngài, không phải ngài làm nhưng ngài lại không nói được là ai làm. Chẳng lẽ là tam Hoàng tử chán sống, tự đào hầm rồi tự nhảy xuống hả?
Lại hoặc là các Hoàng tử khác không muốn nhìn thấy lão Tam có ngoại công và cữu cữu trợ lực nên tìm lý do này để đưa vị thần tôn quý là ngài từ đất Bắc đến đất Đông?”
“...” Vũ Văn Tuyển im lặng.
“Không phải bảo sẽ thẳng thắn thành khẩn nói với ta hết tất cả mọi chuyện sao? Thế nào? Lúc thật sự muốn ngài thổ lộ cõi lòng thì một chữ ngài cũng không nói ra được?”
Ánh mắt Vũ Văn Tuyển trở nên u ám: “Ta không biết nhưng chắc chắn phía sau chuyện này có một âm mưu thật lớn, giống như Hồng Môn Yến lần này, là ý đồ riêng của Vũ Văn Loan Phi.”
“Ồ?” Bạch Quân Quân buồn cười nhìn Vũ Văn Tuyển đánh trống lảng, đề tài này cũng thay đổi quá nhanh rồi, phải không?
Hay là Vũ Văn Tuyển cố ý ám chỉ nàng, hết thảy những chuyện này đều do Vũ Văn Loan Phi trù tính?
Đáng tiếc, nếu nàng chưa từng tiếp xúc với Vũ Văn Loan Phi thì có lẽ sẽ tin đấy nhưng mà nàng lại rất quen thuộc với nhà nghệ thuật.
Vũ Văn Tuyển nói lảng sang chuyện khác một cách rõ ràng như thế, ở trong mắt nàng chính là giấu đầu hở đuôi, vô cùng khả nghi, làm sao đây?
Vũ Văn Tuyển nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa hàm ý kia của Bạch Quân Quân thì không khỏi híp mắt lại: “Ta biết trong khoảng thời gian này nàng rất thân thiết với Vũ Văn Loan Phi, có lẽ nàng sẽ bị sự ngay thẳng mà hắn biểu hiện ra ngoài thuyết phục.
Nhưng người có thể khống chế triều đình thỏa đáng như thế thì tuyệt đối không đơn giản như những gì biểu hiện ra ở bên ngoài đâu, nàng tuyệt đối đừng để bị hắn che mờ hai mắt.”
“Được rồi, còn muốn nói gì nữa không? Không có thì ta về đây.”
Bạch Quân Quân uể oải ngáp một cái, còn tưởng rằng người này có thể tiết lộ cho nàng chút tin tức, kết quả không phải nói đến thứ bỏ đi như tình yêu thì cũng là đẩy hiềm nghi lên người người khác.
Những lời nói có ý ly gián nàng và Vũ Văn Loan Phi một cách rõ ràng như thế thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào.
Nàng cũng thật khờ, thế mà lại lãng phí thời gian ở đây vào nửa đêm thế này, còn không bằng về nhà ngủ.
Nhìn thấy Bạch Quân Quân bướng bỉnh, không thể lay chuyển được như vậy, Vũ Văn Tuyển không khỏi nắm lấy tay nàng, kéo nàng đến trước mặt mình.
“Đại tiểu thư, sao nàng lại không hiểu được ta đang nói gì chứ?”
Bạch Quân Quân nhướng mày: “Đừng có gọi ta là đại tiểu thư.”
Đây là xưng hô hắn có thể dùng sao?
Vũ Văn Tuyển mím môi, nhịn rồi lại nhịn: “Vì sao hắn gọi được mà ta lại không được? Hắn không phải là người nàng ghét nhất sao?”
???
Bạch Quân Quân nghi ngờ, người này đang nói gì thế? Vũ Văn Loan Phi gọi nàng là đại tiểu thư bao giờ?
“Lý Văn Li, hắn cũng xứng sao?” Trên khuôn mặt của Vũ Văn Tuyển tràn đầy vẻ u ám.
Bạch Quân Quân bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là nói Hồ Ly, vậy thì không sao, ơ, không đúng...
“Liên quan gì đến ngài?”