Bạch Quân Quân thấy hết sức nực cười.
Lâm nương tử lại bổ sung thêm: “Chắc là trông thấy ngươi ở cùng với ông anh hót hòn họt như vậy nên mới uống giấm đó.”
“???”
Mọi người nghe mà không hiểu, ông anh hót hòn họt là sao? Uống giấm là sao nữa, bà ta có ý gì?
Bà ta đang nói Bạch Quân Quân đi ra ngoài với Vũ Văn Tuyển uống giấm, hay là nói Lý Văn Li ở nhà cảm thấy uống giấm?
Nhưng không hề! Văn Li ca ca tới ăn khuya cũng chẳng buồn ăn, lấy đâu ra giấm mà ăn?
Lâm nương tử: “…”
Bạch Quân Quân tự động xem nhẹ lời nói của Lâm nương tử, tung ta tung tăng về lại sân, còn tưởng rằng hồ ly sẽ ngồi bên cửa sổ đợi nàng quay về buôn chuyện như khi trước…
Có điều lần này trong phòng Lý Văn Li tối lửa tắt đèn, xem ra hồ ly đã ngủ mê man thật rồi.
Bạch Quân Quân chẳng biết nói gì, hậm hực tắm rửa rồi đi ngủ.
Có điều Bạch Quân Quân không ngờ được một chuyện. Mấy ngày sau đó, Lý Văn Li càng quá đáng hơn. Hắn và nàng ngày thường như hình với bóng, cười đùa vui vẻ, không giấu giếm nhau điều gì, nhưng từ hôm ấy trở đi, Lý Văn Li lạnh nhạt với nàng, thậm chí có gì muốn nói với nàng đều nhờ Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ chuyển lời.
Bộ dạng giận dỗi này của khác, quả thực khiến cho người ta giận sôi máu.
Bạch Quân Quân có lòng tìm cách hòa giải với hồ ly, nhưng con cáo này không biết đang giận dỗi cái gì mà cự tuyệt hết lần này tới lần khác.
Mỗi lần nàng tới chỗ này, hồ ly lập tức dùng ánh mắt kiêu căng liếc nàng một cái, sau đó đi thẳng về phòng, vẻ mặt còn khó nuốt hơn cây bắt ruồi kia gấp mấy lần.
Cây bắt ruồi: ???
Đến cuối cùng, Bạch Quân Quân cũng chẳng buồn mặt nóng áp mông lạnh với hồ ly nữa, thích làm gì thì làm đi, đại tiểu thư không hầu hạ!
Hồ ly giận dỗi Bạch Quân Quân, làm khổ mọi người, mọi người kêu khổ không ngớt, nhưng lại chẳng có cách nào khác.
Khi bọn họ còn đang giận dỗi nhau, đội danh dự gồm có đại hoàng tử Vũ Văn Tụng, và cả cửu hoàng tử Vũ Văn Tuyển đã tới nơi.
Khi bọn họ xuất hiện, dân chúng vô cùng khó xử.
Nếu như là ba năm về trước, chuyện vương gia vào thành vốn là một sự kiện vô cùng long trọng, đoàn người đều hào hứng nhao lên phía trước xem náo nhiệt.
Nhưng hiện tại thì không còn như trước, thế cục không còn như xưa, thấy đại hoàng tử và cửu hoàng tử tới, mọi người cũng không biết nên ra đường tung hô hết lời hay trốn ở trong nhà. Suy cho cùng, chẳng có ai biết sau đợt mưa máu gió tanh này, ai mới là người làm chủ đông cung, còn ai đưa tay chịu trói.
Cứ như vậy, mọi người cũng không dám chào đón quá linh đình, chỉ dám hoan nghênh hai vị hoàng tử vào thành phiên phiến mà thôi.
Phải kể tới chuyện này, chưa tới một năm trước, không phải mọi người đã đã hoan nghênh bọn họ từ đầu đường tới cuối ngõ rồi sao, ai ngờ còn chưa tới một năm, tam hoàng tử nay đã đổi thành cửu hoàng tử.
Vì thế hôm nay mọi người chủ yếu chỉ tới để quan sát, tự nhiên cúng tới để đón cửu hoàng tử vào thành.
Theo đội ngũ vào thành của Vũ Văn Tụng và Vũ Văn Tuyển, ngựa xe hai bên cũng hình thành cục diện đối đầu gay gắt như nước với lửa.
Lại nói tới Vũ Văn Tụng, xe ngựa lớn của hắn là chiếc xe ngựa thuần bằng sắt được chế tạo tinh xảo, nhìn là biết phòng thủ kiên cố, thiên quân vạn mã đều công không phá được, đi theo phía sau xe ngựa còn có bốn chiếc khác, bên trong chứa thứ gì không ai hay biết, còn đi phía sau đoàn xe đại hoàng tử, chính là hai trăm hộ vệ.
Nghe nói lần này hắn vào hoàng đô mang theo tổng cộng một ngàn quân tinh nhuệ, hiện giờ có tám trăm người đóng quân bên ngoài hoàng thành, nếu như Vũ Văn Loan Phi dám hành động bừa bãi, tám trăm quân tinh nhuệ này sẽ lập tức đánh thẳng vào hoàng đô.
Đương nhiên, lần trước tới hoàng thành, Vũ Văn Tụng cũng đã bày ra thế trận y hệt như vậy, đoàn người thấy như vậy cũng không bất ngờ, mà lại bất ngờ với đoàn người của Vũ Văn Tuyển hơn.
Nhớ trước đây tam hoàng tử tới hoàng đô, xe ngựa kia là một cỗ xe chạm trổ rồng phượng, vô cùng xa hoa diễm lệ.
Hơn nữa khi vào thành, tam hoàng tử còn ra vẻ bằng cách rải tiền đồng đầy hai bên trường, khiến cho dân chúng thi nhau lao ra cướp đoạt.
Hiện giờ Tam hoàng tử đã đổi thành Đại hoàng tử. Vũ Văn Tuyển này lại chỉ có hai chiếc xe ngựa, trước sau chỉ có hơn trăm binh lính bảo vệ, trông chẳng khác nào quan lại bình thường ra ngoài làm việc, chẳng có chút uy nghi, khí phái nào của hoàng tử, chứ đừng nói tới tiền đồng để cho bọn họ nhặt.