Hai mắt Lý Văn Li lấp lánh như sao, trong mắt chứa đựng sự kiên định vô cùng, giọng nói cũng si tình quyến luyến khôn tả xiết.
Trái tim Bạch Quân Quân không nghe lời mà hẫng một nhịp.
Đặc biệt là vào khoảnh khắc hắn nói thích nào, thậm chí còn có thể giao cả cuộc đời này cho nàng...
Đối với người của thời mạt thế, đây là lời thề ước thấm thía nhất.
Bạch Quân Quân bất giác gật đầu.
Khóe miệng Lý Văn Li khẽ cong lên, hắn lại ôm nàng vào trong lòng thêm một lần nữa, sau đó đặt lên môi nàng thêm một nụ hôn.
“Ta biết ngay mà, trên đời này ngoài ta ra, chẳng còn ai là xứng với nàng cả.”
“???”
Bạch Quân Quân vẫn còn đang đắm chìm trong tình nồng ý đậm bỗng bị dội cho một gáo nước lạnh, hồ ly có ý gì chứ?
Hoá ra “giá trị” của nàng kém như vậy, chỉ có mỗi hắn là xứng với nàng thôi hay sao?
Bạch Quân Quân không nhịn được mà duỗi tay đẩy hồ ly ra, vừa đẩy vừa giận dỗi mắng: “Từ từ đã, trước tiên chúng ta cần phải phân tích cho rõ ràng, lời này của chàng có nghĩa khác có đúng không?”
“?”
Lý Văn Li ngây người.
Lấy đâu ra nghĩa khác?
Bọn họ quả thật là một cặp trời đất tạo thành, đều là mảnh ghép hoàn hảo nhất dành cho đối phương, chẳng lẽ không phải sao?
Bạch Quân Quân lắc đầu: “Không, giá trị của bổn tiểu thư không kém như vậy, hơn nữa dưới bầu trời này, nam nhân tốt cũng không chỉ có mình chàng, ta vẫn có thể chọn thêm nữa.”
“Vậy thì không được, vừa nãy nàng đã nói đồng ý rồi, bây giờ mà đổi ý thì ta không vui đâu.” Hồ ly nói: “Tới cả sinh mạng của mình ta cũng bằng lòng giao cho nàng rồi, nàng định lật lọng với ta sao, đâu có dễ như vậy?”
“???” Bạch Quân Quân tỏ vẻ khó hiểu: “Chàng tốt xấu gì cũng nên đặt ra thời gian thử nghiệm gì đó chứ, ngươi ép mua ép bán như vậy, về sau cảm thấy không hợp thì làm sao đây?”
“Thì chịu thôi.” Lý Văn Li cười ranh mãnh.
“Chịu sao?” Bạch Quân Quân nhướng mày, bắt đầu than thở: “Nhưng tính cách của chàng như vậy ta cũng chịu không nổi. Tỷ như mấy ngày nay vậy, chàng tính toán chi ly với ta như thế, bụng dạ hẹp hòi, giận dỗi lâu như vậy… Mới nghĩ đã thấy không khả quan rồi.”
Lý Văn Li ngượng ngùng đáp: “Đó là bởi vì ta ăn giấm thôi.”
“Ăn dấm gì cơ?” Bạch Quân Quân ngờ vực.
“Nàng và Vũ Văn Tuyển du ngoạn khắp hoàng đô giữa đêm, tận hưởng thế giới hai người, vậy mà không đáng để ghen tỵ hay sao? Nếu như có một ngày nào đó, ta đi chơi riêng với một cô nương khác, nàng sẽ nghĩ như thế nào chứ?”
“Rõ ràng ta đi thám thính tin tức, tiện tay giải quyết luôn thứ keo da chó cứ bám dính lấy mình ấy, đâu ra thế giới hai người hả?” Bạch Quân Quân cảm thấy vô cùng oan uổng.
“Vậy xin hỏi, cao da chó kia đã giải quyết được chưa?”
Lý Văn Li khó chịu khoanh tay trước ngực, nheo mắt nói: “Ta mắt thấy tai nghe, đống keo da chó dính chặt không buông ấy còn kì kèo với Vũ Văn Loan Phi đòi đưa nàng theo hắn tới đất phong. Xem ra lời khuyên nhủ của đại tiểu thư cũng chẳng có tác dụng gì với hắn cả.”
Bạch Quân Quân trợn tròn hai mắt: “Tên đó nói vậy thật sao?”
“Đúng vậy.”
“Khi nào?”
“Khi nàng đang ở bên ngoài.” Lý Văn Li nhún vai.
Bạch Quân Quân tức tối, Vũ Văn Tuyển này thật là chẳng nói nổi, may mà Vũ Văn Loan Phi cùng hội cùng thuyền với bọn họ.
Nếu Vũ Văn Loan Phi bắt tay với Vũ Văn Tuyển, thật sự đóng gói nàng thành quà mà tặng cho Vũ Văn Tuyển, vậy thì nàng tức chết mất thôi.
Nghĩ như vậy, Bạch Quân Quân không yên tâm mà hỏi một câu: “Vũ Văn Loan Phi không đồng ý phải không?”
Vậy mà khi nãy chào tạm biệt Vũ Văn Loan Phi lại làm như chưa hề xảy ra chuyện gì, tốt xấu gì cũng nên bảo lại với nàng một câu, để nàng biết thứ “lòng dạ” của Vũ Văn Tuyển vẫn còn chưa bị nàng giẫm nát chứ.
Thấy đại tiểu thư khó chịu như vậy, cuối cùng Lý Văn Li cũng cảm thấy dễ chịu phần nào, hắn lại ôm Bạch Quân Quân vào trong lòng mình.
“Không sao hết, nếu lần tới hắn còn dám làm càn, chúng ta sẽ ném thẳng hôn thư cho hắn xem, cho hắn biết nàng là hoa đã có chủ. Có bản lĩnh thì bước qua xác ta, nếu không hắn muốn đưa nàng đi thì không có cửa đâu.”
Bạch Quân Quân nhìn hắn một cái: “Chàng cũng nhàn quá nhỉ, bày tỏ, cầu thân, thành hôn trong cùng một lần luôn.”