Lý Văn Li hôn lên môi đại tiểu thư thêm một cái: “Nếu nàng bằng lòng, ta không ngại đêm nay động phòng hoa chúc ngay, tốt nhất ngày mai hoài thai luôn, bao giờ Vũ Văn Tuyển tới nhà, con của chúng ta sẽ chạy ra đón, chọc cho hắn tức chết.”
“Chàng có thôi đi không!”
Bạch Quân Quân cạn lời, đạp cho hắn một cái, nói không chừng ngày mai thôi là Vũ Văn Tuyển sẽ tới, chẳng lẽ nàng có thể sinh con được ngay ngày mai chắc?
Nói chuyện quỷ quái gì vậy, nàng đâu có phải yêu quái?
Hồ ly bị đại tiểu thư giáo huấn cũng không tức giận, chỉ giả vờ yếu đuối trước người thương đang nhe nanh múa vuốt.
Cứ như vậy, hai người cũng đã giảng hòa với nhau.
Tới khi bọn họ bước vào trong nhà, trông thấy trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều đang chờ bọn họ dài cả cổ.
Hai người nhìn phòng khách chật kín người, thầm thở ra một hơi, may mắn mà khi ở cửa không làm ra chuyện gì không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi, nếu không để cho chừng này người nhìn lén được thì xấu hổ chết mất thôi.
Hai người liếc nhau, lặng lẽ buông hai bàn tay đang đan vào nhau ra, vào phòng cùng với bọn họ.
Mọi người vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường, ai nấy đều túm tụm xung quanh để hỏi bọn họ về chuyện yến hội trong cung, hỏi có ăn no hay không, có gặp nguy hiểm gì hay không,...
Lý Văn Li đứng ra trả lời hết mọi câu hỏi.
Bạch Quân Quân nhìn Lý Văn Li kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của mọi người, cũng chợt ngộ ra một chuyện.
Nàng cũng không ngờ mình sẽ xác định mối quan hệ với hồ ly đột ngột như vậy.
Nàng chưa từng yêu đương với ai, cũng chưa từng nghĩ tới mấy chuyện tình cảm nam nữ, nhưng khi tiếp xúc với hồ ly, nàng cũng không có cảm giác khó chịu gì, hơn nữa thi thoảng còn thấy tim mình đập rõ nhanh, có lẽ như vậy cùng được coi là “thích”.
Khi trước nàng cho rằng hồ ly chưa từng nghĩ tới chuyện tình yêu, không ngờ hắn còn nắm rõ cảm xúc của mình hơn cả nàng.
Có điều người ở thời mạt thế vốn là như vậy, nghĩ đến đây, Bạch Quân Quân cũng bật cười khe khẽ.
Lúc này Lý Văn Li đang phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi của đám nhóc tì, vô tình trông thấy đại tiểu thư cúi đầu cười, hắn cũng bị ảnh hưởng mà nở một nụ cười.
Lâm nương tử là một người nhạy bén, trông thấy hai người tự dưng mắt qua mày lại với nhau, suy nghĩ trong lòng cũng càng lúc càng trở nên chắc chắn.
Chờ mọi người ỏi xong hết, hai người chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, Lâm nương tử bỗng khoác bả vai Bạch Quân Quân, làm mặt quỷ trêu nàng.
“Ái chà chà, hai người cuối cùng cũng làm hòa rồi sao?”
Bạch Quân Quân giả ngốc, quay đầu lại đáp: “Không biết ngươi đang nói gì.”
“Đừng có vờ vịt nữa, miệng cũng sưng hết cả lên rồi còn giả vờ giả vịt cho ai xem.”
“???” Bạch Quân Quân bỗng đỏ cả mặt, bèn quay đầu đi.
Lâm nương tử tỏ vẻ đã nhìn ra mọi chuyện: “Thời đại ấy của các ngươi thế nào ta cũng không biết, nhưng ở thời của chúng ta, tình nhân ôm hôn nhau gì đó là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa các ngươi chiến tranh lạnh lâu như vậy, bây giờ tình cảm gắn bó lại như xưa không phải cũng rất tốt hay sao.”
Bạch Quân Quân: “…”
Nàng không nhìn ra Lâm nương tử là một kẻ lõi đời trong chuyện tình cảm đấy!
Lâm nương tử nheo mắt: “Đó là đương nhiên, về sau ngươi có khúc mắc gì liên quan đến chuyện tình cảm thì cứ tới hỏi ta, ta có thể làm quân sư tình yêu cho ngươi, vạch ra kế hoạch cuộc đời cho ngươi, ta bảo đảm, giữ chặt lấy tên hồ ly giảo hoạt kia không thành vấn đề.”
Lý Văn Li: “…”
Khi Lâm nương tử say mê với vai trò quân sư tình yêu của mình, trong cung các, cánh cửa của một tẩm cung hẻo lánh u sầu nào đó được mở ra sau suốt ba năm đóng chặt.
Mấy năm nay chiến loạn, có rất nhiều nơi trong hoàng cung vì không có người ở mà trở thành hoang phế, Quỳnh Phương Điện này cũng như vậy.
Có điều năm đó nơi này cũng đã đơn điệu tới nhường ấy, bây giờ ngoài vẻ đơn điệu vốn có, cùng lắm cũng chỉ thêm đôi chút thảm hại.
Vũ Văn Tuyển bước từng bước, tiếng lá khô xào xạc nát vụn vang lên dưới dân, như một lưỡi đao cùn, cắt vào lòng người đau điếng.
Tiểu công công dẫn đường cho hắn cũng bất giác đổ mồ hôi hột.