Quỳnh Phương Điện là tẩm cung của mẹ ruột cửu hoàng tử, nhưng từ ba năm trước khi Bảo Hiền thái phi tuẫn táng cùng với tiên hoàng, cung điện này cũng đã trở thành hoang phế.
Nếu sớm biết hôm nay cửu hoàng tử sẽ tới đây, bọn họ nhất định sẽ sai người dọn dẹp tươm tất.
Bây giờ thì hay rồi, nếu như cửu hoàng tử trách tội, bọn họ còn phải chịu thêm một trận mắng nữa.
TIểu công công đang nghĩ ngợi lung tung, vô cùng sợ hãi, Vũ Văn Tuyển đột nhiên dừng bước.
Hắn nhàn nhạt nhìn tiểu công công đang kinh hồn bạt vía, toát mồ hôi lạnh kia: “Ngươi hãy lui xuống trước đi.”
“Dạ?” Tiểu thái giám chẳng hiểu ra làm sao.
“Ta muốn dạo bước một mình.” Vũ Văn Tuyển nhìn quanh một vòng nhẹ giọng đáp.
“Dạ, tuân mệnh.” Tiểu công công như được đại xá, nhanh nhẹn lui ra ngoài.
Lúc này trong cung điện chỉ còn lại một mình Vũ Văn Tuyển.
Nhìn Quỳnh Phương Điện đìu hiu, Vũ Văn Tuyển không kìm lòng nổi mà nhớ lại chuyện thời còn nhỏ.
Mẫu thân của hắn từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng mỹ nhân tiến cung lại không có được hạnh phúc, chẳng được bao lâu, hoàng đế đã chẳng còn hứng thú gì vời mỹ nhân là bà nữa.
Sau này hắn chào đời, tuy rằng là một hoàng tử, nhưng hoàng đế cũng không thiếu hoàng tử, hơn nữa phi tần khác không được ân sủng đều sẽ cực lực nương nhờ nhà ngoại, xúc tiến quan hệ với thế lực nhà mẹ, hoàng đế cũng không dám coi khinh được.
Nhưng đằng ngoại nhà Bảo Hiền thía phi chỉ là lùm cỏ, vậy nên bà không được sủng ái đã thành, con trai ở trong triều cũng không có nhà ngoại giúp sức, cho dù hắn thông tuệ cũng chẳng thay đổi được gì.
Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau trong điện này chẳng khác nào người tàng hình.
Vũ Văn Tuyển ngày một lớn lên, vì có phẩm chất và dung mạo xuất chúng, hắn lọt vào tầm ngắm của các vị hoàng tử, phi tử khác, chịu đủ kiểu chèn ép.
Ban đầu mẫu phi còn vì con mà đi cầu cạnh hoàng đế, bà không mong con mình vinh hoa phú quý cả đời, chỉ mong được lớn lên trong yên bình là đã mừng lắm rồi.
Tuy hoàng đế không mấy hài lòng nhưng cũng đồng ý với bà, để hắn xung quân tới đất bắc từ sớm.
Phụ hoàng lấy cớ đưa hắn tới đất phong, nhưng đất bắc cằn cỗi khó khăn, còn chẳng bằng vùng phía tây của đại hoàng tử.
Có điều tốt xấu gì hắn cũng đã thoát khỏi nơi cung cấm đầy rẫy thị phi này, Bảo Hiền thái phi cũng mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng hài lòng cũng chỉ nằm ở phía thái phi, Vũ Văn Tuyển thà ở bên mẫu thân mặc cho người ta ức hiếp, còn hơn một mình ở nơi bình yên.
Vì thế Vũ Văn Tuyển đã nghĩ đủ mọi cách để được trở lại hoàng đô, đó cũng là khi Bạch Quân Quân lọt vào trong mắt hắn.
Lúc ấy, Vũ Văn Tuyển nghĩ bụng, cưới Bạch Quân Quân thì sẽ có thể ở lại hoàng đô, sống bên cạnh mẫu thân.
Nhưng kế hoạch vẫn còn chưa bắt đầu, tình hình Bạch Câu Quốc đã rối ren.
Càng không nghĩ tới, mẫu thân sẽ tại đây một lần quốc loạn giữa bỏ mạng.
Tuy rằng người khác đều nói mẫu thân cam tâm tình nguyện theo hầu tiên hoàng nơi chín suối, nhưng hắn sao có thể không hiểu cho được?
Giữa mẫu phi và hoàng đế vốn chẳng có tình sâu nghĩa nặng gì, bà không thể tình nguyện tuẫn táng cùng tiên hoàng, hiển nhiên là bị bức chết.
Người ức hiếp bà... chính là đám phi tử ngày ngày ăn chay niệm phật với khuôn mặt từ ái trong thâm cung kia.
Ánh mắt Vũ Văn Tuyển tối tăm, hắn đẩy cửa phòng mẫu phi của mình, mùi gỗ mục lâu năm bỗng truyền tới.
Có điều Vũ Văn Tuyển chẳng mảy may ngần ngại, mà ngược lại còn thoải mái nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Hắn bước dần vào bên trong, bên tai dường như vẫn còn nghe được tiếng hát du dương của mẫu phi năm ấy. Vũ Văn Tuyển đắm chìm trong ký ức, càng đi càng không dứt ra được.
Đúng lúc này, phía cửa lớn “rầm” một tiếng, sau đó đóng chặt lại.
Hắn cảnh giác quay đầu lại, liền trông thấy hai kẻ mặc áo đen lẳng lặng đứng ở phía sau hắn, mà trước mặt hắn xuất hiện bốn năm tên thích khách mặc áo đen.
Đám người này náu mình trong căn phòng tồi tàn cũ kỹ, giấu nhẹm đi mùi hương của mình sau lớp mùi mốc meo, khiến cho người ta chẳng mảy may phán hiện ra.
Vũ Văn Tuyển nở một nụ cười châm biếm:
“Ta vốn không định trả thù ngay đêm nay, nhưng nếu các ngươi muốn tới chịu chết, vậy thì ta đây cũng chỉ còn cách thành toàn.”
“Bớt nói nhảm đi, hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Tên thích khách lao về phía trước.
Vũ Văn Tuyển quyết đoán rút đao, một luồng sáng như ánh trăng bất chợt lóe qua vòm trời, chính là Bạch Lâu Bảo Kiếm đứng đầu trong Tứ Đại Bảo Kiếm.