Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 788 - Chương 788. Ma Quỷ Không Nên Tới

Chương 788. Ma quỷ không nên tới Chương 788. Ma quỷ không nên tới

Kiếm này xuất hiện như xé bỏ khoảng không tăm tối, tên thích khách bỗng cảm thấy hai mắt mình bị chém phải mà mất đi tiêu cự.

Trong nháy mắt này, Vũ Văn Tuyển mau lẹ vọt tới như rồng cuộn, giơ tay chém một đam, khiến một tên thích khách đầu mình hai nơi.

Thấy đồng bọn chết thảm, đám người kia cũng nhận ra nguy hiểm, liên tục lui về phía sau.

Nhưng Vũ Văn Tuyển đã xuống tay thì không thể ngừng lại, cho dù đám người này có muốn rút lui thì hắn cũng khó lòng buông tha.

Chẳng bao lâu sau, Quỳnh Phương Điện đã yến ắng trở lại, thi thể của đám thích khách chỏng chơ khắp điện, mới nhìn thôi đã rợn cả người.

Vũ Văn Tuyển thong dong nhỏ xuống thi thể nước Hóa Thi, vừa nhỏ thuốc vừa nhẹ giọng thì thào: “Mẫu phi, trên đường đi xin người chớ đắn đo, con trai sẽ bắt hết đám tội đồ này, từng kẻ từng kẻ một, khiến cho bọn họ phải dập đầu nhận sai với người.”

Một lát sau, Vũ Văn Tuyển bước ra từ tẩm điện, một làn gió thổi qua, trên người hắn ngoại trừ mùi mốc meo của đình viện xưa cũ thì chẳng còn gì khác.

Đúng lúc này, từ trong góc Quỳnh Phương Điện, một người có vẻ ngoài tương tự như hắn bước ra.

Nhìn thấy người này, bàn tay trắng trẻo của Vũ Văn Tuyển bắt đầu cởi từng cúc áo, chẳng bao lâu sau, hắn đã cởi bỏ bộ y phục bằng gấm vóc có hoa văn tối màu. Sau khi trao đổi y phục với tên đó, hắn cũng đã biến mất bên trong hoàng cung.

Sau khi mặc bộ y phục gấm ấy, cộng thêm lớp trang điểm, người kia cũng có vẻ ngoài giống Vũ Văn Tuyển như đúc.

Bên ngoài, tiểu công công đã đợi rất lâu, mãi mới trông thấy cửu hoàng tử ra ngoài, tiểu công công không nghi ngờ gì mà cung kính hành lễ với hắn, sau đó dẫn hắn ra khỏi cung.

Khôn Thái Cung, Sao Kinh Các, ánh nến vẫn còn sáng tựa ban ngày.

Lúc này thái hoàng thái hậu đang đang nghiêm chỉnh chép kinh thư ở phật đường. Giữa Bạch Câu Quốc lấy quốc giáo là đạo Vu thần, thái hoàng thái hậu lại thích tụng kinh niệm phật, đúng là kẻ có lối đi riêng.

Ấy vậy mà bà ta rất thích việc tụng kinh niệm phật này, hơn nữa mấy năm nay đọc nhiều kinh thư, càng đột phá thêm được nhiều thiền cảnh. Đã khuya thế này rồi mà bà ta vẫn còn chép kinh thư thì cũng chẳng có gì bất thường.

Thái hoàng thái hậu đang tập trung chép kinh thư, bỗng nhiên nhìn thấy phía sau có một cái bóng đang chậm rãi tới gần mình, hình chiếu in lên tường ngày một lớn hơn.

Bà ta lấy làm lạ, bèn quay đầu nhìn, trông thấy một người mặc áo đen với gương mặt bị bịt kín.

Thái hoàng thái hậu kinh hãi gác bút, hô hoán: “Người đâu!”

Kết quả là còn chưa kịp dứt lời, bà ta bỗng trông thấy tên thích khách mặc đồ đen lao về phía mình nhanh như tia chớp, sau đó đánh vào huyệt câm của bà ta.

Thái hậu kinh hồn bạt vía nhận ra mình không còn phát ra âm thanh được nữa, liên tục lùi về phía sau, thậm chí còn hoảng hốt đánh rớt nghiên mực đen ở trên bàn.

Nhưng điều đáng sợ hơn cả là bên ngoài không hề có chút động tĩnh nào, dù bà ta đã gây ra tiếng động lớn như vậy, cũng không rõ những người đó là kẻ lười biếng hay đã bị giết chết rồi.

Thái hậu lui về sau liên tục, vừa lùi vừa nói không thành tiếng: “Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì, người đâu! Cứu giá! Cứu mạng với!”

Nhưng huyệt câm vẫn còn chưa được giải, bà ta có muốn nói gì cũng chẳng tạo ra được âm thanh, lúc này bà ta đâu còn dáng vẻ nhã nhặn khi chép kinh thư nữa? Trồng bà ta lúc này giống cụ bà tàn tật lăn lộn nơi đầu đường cuối phố hơn.

Tên thích khách thấy tình trạng thê thàm này của bà ta, cuối cùng cũng khoái trá nở nụ cười:

“Thứ cho ta đã tới chậm, bà nên chết từ lâu rồi.”

“Ngươi là ai.” Thái hoàng thái hậu vẫn không phát ra âm thanh, nhưng nước mắt đã rơi lã chã.

“Ta là ai ư? Đương nhiên là…” Vũ Văn Tuyển lẳng lặng kéo mạng che mặt xuống, để lộ dung nhan tuấn tú khôn tả xiết: “Là đứa cháu trai mà bà ghét nhất.”

“Là ngươi!”

Vốn dĩ thái hoàng thái hậu đã sợ lắm rồi, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt là ai, thái độ của bà ta lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, sắc mặt cũng trở nên cay nghiệt.

Thái hoàng thái hậu điên cuồng buông lời chửi rủa, Vũ Văn Tuyển không thèm để ý chút nào, kiếm bạc trong tay vẫn chĩa thẳng về phía bà ta.

“Đáng ra ta cũng không định so đo với bà làm gì, nhưng bà lại ban chết cho mẫu phi của ta. Mẫu phi đã bị các người hành hạ tới mức chẳng bì được với cung nữ, nhưng các người vẫn không hề buông tha cho mẫu phi ta.”

Bây giờ thái hoàng thái hậu cũng đã hiểu rõ nguyên nhân khiến Vũ Văn Tuyển xuất hiện ở nơi này.

Bà ta hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy, sớm biết như vậy thì khi Vũ Văn Loan Phi đề xuất mời hắn trở lại hoàng cung, bà ta không nên đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment