Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 79 - Chương 79. Có Thể Cứu Không

Chương 79. Có thể cứu không Chương 79. Có thể cứu không

“Cuộc sống như vậy đến khi nào mới kết thúc đây.”

Lưu thị như gặp phải sấm chớp giữa trời sáng, nàng ấy cảm thấy con đường phía trước tối tăm mù mịt, sự tin tưởng vất vả lắm mới được thành lập nên giờ đây lại sụp đổ.

“Bệnh sốt rét còn chưa đến mức bùng dịch, không cần quá bi quan.” Bạch Quân Quân nhẹ nhàng an ủi.

Hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy đối với nàng chỉ là chuyện thường ngày, tại mạt thế tài nguyên khan hiếm, zombie vây thành đàn, đấy mới thật sự là không có tương lai, tuy là như thế nhưng con người vẫn kiên trì đến sáu trăm sáu mươi sáu năm, nàng tin rằng, dù cho các thủ lĩnh của bốn căn cứ lớn chết hết thì người còn sống vẫn sẽ tiếp tục cố gắng sinh tồn.

Mạt thế còn như thế, huống chi là tại nơi tài nguyên phong phú như ở đây?

Chiến loạn, chạy nạn, bệnh tật, giặc cỏ so với mạt thế chỉ là thử thách nho nhỏ mà thôi, chỉ cần khẽ cắn môi là có thể chịu đựng được hết.

Mọi người không biết Bạch Quân Quân đã trải qua những gì, trong mắt họ Bạch Quân Quân còn nhỏ tuổi nhưng ý chí kiên cường, ngoan cường còn đáng tin hơn họ nhiều.

Tiểu cô nương có thể kiên cường như thế, thì họ không có gì phải ra vẻ hết.

Với lại tiểu cô nương nhắc nhở như vậy, khiến họ nhớ đến một chuyện rất quan trọng.

“Suýt nữa thì quên Quân cô nương cũng biết y thuật.”

“Quân Quân cô nương, ngươi thấy bệnh sốt rét này có cứu được không?”

Trong mắt mọi người tràn ngập mong đợi.

Dù sao nàng ngay cả thuộc hồi sinh còn biết, thì chắc là bệnh sốt rét này chẳng là gì đâu nhỉ?

Bạch Quân Quân cẩn thận vơ vét một vòng ký ức của nguyên chủ, đúng là có một phương thuốc trị sốt rét.

Nhưng tiếc là phương thuốc này giống với của Vương đại phu.

Mọi người thở dài thất vọng, câu chuyện lại trở về điểm bắt đầu, phải làm gì đây.

“Trước tiên cứ xem đội bảy người xử lý như nào đã.” Bạch Quân Quân yên lặng nhìn về phía xe ngựa.

Trước mắt có hai con đường bày ra trước mặt đội bảy người.

Một là bỏ lại người bị bệnh, đi tiếp.

Hai là nghỉ ngơi tại chỗ để chỉnh đốn, tìm dược khống chế bệnh tình.

Nhưng dù chọn đường nào cũng sẽ rất gian nan, đặc biệt là con đường thứ hai, nhìn như đại nghĩa cứu người, nhưng hơn một ngàn người ở đây, ngoại trừ có nguy cơ lây nhiễm, thì còn tạo áp lực về đồ ăn nữa.

Bọn họ giống như động vật, chỉ có không ngừng di chuyển mới có thể đảm bảo lượng thức ăn tiếp tế, một khi bị trì trệ không đi tiếp quá ba ngày sẽ ăn sạch mọi thứ ở đây.

Nhưng nếu làm theo căn cứ phân chia người ở đây thành các tổ đi săn, tổ thu thập, tổ hậu cận chờ điều động thì lại nói dễ hơn làm.

Nhìn dáng vẻ đội bảy người cũng không nguyện ý ôm việc này.

Cho nên Bạch Quân Quân rất tò mò không biết đội bảy người sẽ chọn như thế nào.

Về phần Vương đại phu, Tiểu Thiền vội vã mời ông ấy qua.

Khi Vương đại phu tới bên cạnh xe ngựa, lão Tăng mở cửa xe ngựa cho ông ấy, Vương đại phu lại ngăn cản trước một bước.

“Cơ thể công tử yếu, ta mới tiếp xúc với người bệnh nên không vào xe ngựa đâu.”

“Thố Tử, lấy ghế dựa cho Vương đại phu đi.”

Trong xe truyền đến một giọng nam dễ nghe, sau đó trong xe vang lên âm thanh rất nhỏ, chỉ một lát sau Thố Tử đã lấy từ bên trong ra một cái ghế gấp.

Khi xốc rèm lên còn có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng lười biếng đang khó khăn ngồi dậy.

Mặt hắn biến mất trong bóng tối, nhưng chỉ nhìn phong thái kia thôi là biết nhất định cực kỳ khôi ngô.

Vương đại phu tinh thông y thuật, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra người trong xe ngựa khác với người xưa, không khỏi cảm khái.

“Xem ra trong khoảng thời gian này công tử được tĩnh dưỡng khá tốt.”

Lý Văn Li cười mỉm: “Nhờ có lão đại phu chiếu cố.”

Vương đại phu có chút xúc động lắc đầu: “Tại loạn thế này phải là ta cảm tạ công tử mới đúng.”

Cả nhà ông ấy chạy trốn khỏi Phục Thổ, trên đường gặp phải giặc cỏ bị cướp sạch không còn gì, nếu không có đội bảy người ra tay giúp đỡ, e là mạng của già trẻ trong nhà đã nằm trong tay bọn giặc cỏ.

Bình Luận (0)
Comment