Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 80 - Chương 80. Sự Lựa Chọn Của Đội Bảy Người

Chương 80. Sự lựa chọn của đội bảy người Chương 80. Sự lựa chọn của đội bảy người

Từ đó về sau Vương đại phu luôn đi theo phía sau đội bảy người, cũng trong hành trình đi theo mới biết được, thủ lĩnh của đội bảy người trời sinh thể nhược, một đường lang bạt lênh đênh khiến cho cơ thể ngày càng tồi tệ hơn.

Vì báo đáp ân cứu mạng của đội bảy người, Vương đại phu đã giúp Lý Văn Li điều trị cơ thể, ngay cả nhân sâm của tổ tiên cũng lấy ra cứu mạng hắn.

Bây giờ nhìn khí sắc của hắn, rốt cuộc đã tốt hơn nhiều so với một tháng trước.

Vương đại phu cũng thấy rất vui mừng.

Nếu không phải mới vừa khám bệnh sốt rét là lập tức tới đây, thì ông ấy đã không nhịn được ra tay bắt mạch cho hắn rồi.

Nhưng mà Vương đại phu cũng biết tình trạng của Lý Văn Li, tuy khí sắc không tồi nhưng bên trong vẫn yếu ớt như cũ, bây giờ không thể tiếp xúc với không khí nhiễm bệnh.

Cũng vì lẽ đó, mà suốt đường về phía nam Lý Văn Li chỉ có thể ngồi trên xe ngựa, dưỡng bệnh bằng những thứ tốt nhất.

“Lần này bệnh sốt rét kéo tới ào ào, công tử phải đặc biệt chú ý, cố gắng đừng mở cửa sổ, đồ ăn cũng phải cố gắng làm sạch hết cỡ.”

Vương đại phu lải nhải dặn dò.

“Vương đại phu yên tâm, chúng ta rất cẩn thận.” Tiểu Thiền đứng bên cạnh đáp lời.

Vương đại phu gật đầu, thấy rất xúc động và bội phục với nhóm thanh niên mười bảy mười tám tuổi cùng nhau trông coi này.

Nếu mọi người có thể đoàn kết giống họ, thì đã không xảy ra nhiều bi kịch tới như vậy.

“Đại phu, chỉ dùng hai loại dược thì có thể tạm thời áp chế bệnh sốt rét được không?”

Trong khi Vương đại phu đang trầm tư thì thanh niên trong xe ngựa lại lên tiếng một lần nữa.

Vương đại phu sửng sốt một hồi rồi mới do dự gật đầu: “So với không có thì tốt hơn chút.”

“Vậy chúng ta cướp người với ông trời đi.” Lý Văn Li nhìn thoáng qua cảnh ngoài cửa sổ trả lời.

Vương đại phu vui mừng khôn xiết: “Công tử, ngươi bằng lòng ra tay ư?”

Đội bảy người sẽ không nhúng tay vào cơm ăn, áo mặc, chỗ ở chốn đi của đoàn lưu dân dựa vào họ, vốn tưởng rằng họ sẽ làm lơ tiếp tục đi về phương nam, ai ngờ Lý Văn Li lại ngoài dự đoán đưa tay giúp đỡ.

“Ta chỉ làm hết sức mình.”

Vương đại phu đột nhiên nhanh trí hỏi: “Hay là công tử biết ở đâu có thạch tín?”

“Đúng vậy.”

Vương đại phu cảm động liên tục chắp tay thi lễ với xe ngựa: “Ta thay mặt một ngàn lưu dân cảm tạ công tử đã cứu giúp.”

Có lẽ vì quá mức kích động, nên Vương đại phu không kiềm nén được sự hưng phấn trong lòng mà liên tục ho khan.

Trận ho khan này lại dọa sợ mấy thiếu niên đang đứng canh giữ quanh xe ngựa.

Bọn họ đồng loạt nhìn qua đây, hận không thể ném Vương đại phu ra xa ba thước.

Vương đại phu cũng tự nhận thấy mình thất thố, có chút ngại ngùng vuốt vuốt râu, trấn an: “Xấu hổ quá xấu hổ quá, lão hủ chỉ kích động thôi chứ không phải bệnh sốt rét, xin công tử chớ lo, nhưng mà vì an toàn nên ta xin lui về trước.”

Trong xe ngựa truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Hồi lâu sau, Thố Tử từ bên trong cầm ra một chén nước.

“Vương đại phu, đây là lão đại của ta cho ngài, mời ngài giải khát.”

“Ớ… xấu hổ quá, xấu hổ quá.” Vương đại phu đỏ mặt uống cạn chén nước này.

Nhưng trong khoảnh khắc nước chảy vào trong cổ họng ông ấy lập tức thấy bất ngờ, ông ấy chưa từng uống qua nước uống ngọt thanh như vậy.

Ông ấy không khỏi nhủ thầm, chẳng lẽ khoảng thời gian chạy nạn đã ăn uống quá thô ráp, cho nên chỉ uống sương sớm thôi mà đã thấy vô cùng ngon ngọt?

Dường như Thố Tử nhìn ra bối rối trong lòng Vương đại phu, hắn không nhịn được thấy buồn cười.

Đây là thứ hắn dùng mười quả trứng chim đổi về, sao mà uống không ngon cho được.

Không ngờ lão đại lại hào phóng cho Vương đại phu một cốc như vậy, túi nước nho nhỏ tổng cộng chỉ có mười chén. Lão đại chia cho mỗi người bọn hắn một chén, bây giờ còn cho Vương đại phu một chén, tính thấy lão đại chỉ còn có ba chén.

Thố Tử bắt đầu lo lắng không biết mai phải lấy gì đổi với Bạch Quân Quân đây.

Bên này Lý Văn Li không để ý đến sự lo lắng của Thố Tử, chỉ kêu Vương đại phu về chủ trì đại cục trước đi.

Bình Luận (0)
Comment