Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 81 - Chương 81. Lan Chi Ngọc Thụ

Chương 81. Lan chi ngọc thụ Chương 81. Lan chi ngọc thụ

Đợi Vương đại phu chắp tay thi lễ rời đi, Tiểu Thiền mới vén rèm xe ngựa lên.

Trong xe ngựa có một thiếu niên cao gầy đang ngồi, thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, mái tóc dài đen như mực được dùng dây buộc lại, tuy quần áo trên người không phải lụa gấm thượng đẳng nhưng vẫn sạch sẽ ngăn nắp.

Thiếu niên có ngoại hình vô cùng sạch sẽ, đặc biệt là khuôn mặt tái nhợt càng tôn lên đôi mắt ngọc bích sáng trong.

Nhưng so với mặt thì thứ đáng chú ý hơn cả là phong thái quanh người của hắn, hắn như cây Bách Tùng trong trẻo lạnh lùng cao ngạo trên vách núi, trong ánh mắt lại lộ ra vài phần lạnh lẽo hơn Bách Tùng.

Loại khí thế đặc biệt này khiến cho người khác chỉ dám đứng đằng xa nhìn xe chứ không dễ tới gần.

Nhưng mà đây chỉ là cảm nhận của người lạ, còn đối với thiếu niên được phân bố ở quanh xe ngựa thì hoàn toàn không tồn tại sự xa cách như vậy.

Bọn họ đồng loạt tiến đến xe ngựa trước mặt, ngay cả A Đao ở nóc xe ngựa cũng ngoái đầu ra sau, tất cả các thiếu niên đều nhìn chằm chằm vào người ngồi giữa xe ngựa.

“Lão đại, chúng ta sẽ nhúng tay thật hả?”

“Ừm.” Lý Văn Li nhìn thoáng qua cảnh sắc ngoài cửa sổ gật đầu: “Gần đây có khu mỏ, kiếm một ít thạch tín không thành vấn đề.”

“Nhưng mà…” Các thiếu niên nhìn nhau có hơi do dự: “Không phải gần đây có ổ giặc cỏ sao, theo kế hoạch ban đầu chúng ta nên tăng tốc.”

“Cho nên mới nói chúng ta phải đi kiếm.” Lý Văn Li sâu xa cong môi cười.

Mọi người nhìn nhau.

Từ trước đến nay lão đại không phải chủ tử thích giúp đỡ mọi người, sao đột nhiên lại bằng lòng sẵn sàng giúp đỡ chứ?

Lý Văn Li không tiếp tục nói về đề tài này nữa, hắn chuyển mắt qua nhìn Thố Tử đứng ở gần mình nhất.

“Nước của ta sắp hết rồi.”

“...” Thố Tử khóc không ra nước mắt.

Biết nước sắp hết rồi thì sao vừa nãy còn hào phóng cho người khác làm gì chứ?

Trong lòng ngực hắn chỉ còn có sáu quả trứng chim!

Nhưng mà, buổi sáng đã chém gió đây sương sớm hắn tự đi lấy, nên dù có khó khăn hắn cũng chỉ có thể cắn gãy răng nuốt máu.

Thố Tử hơi uất ức mếu máo: “Hôm nay không còn nữa, chỉ có thể đợi mai rồi thử vận may tiếp.”

“Ngươi có thể.” Ngón tay thon dài của Lý Văn Li búng lên đầu hắn một cái.

Tiểu Thiền nhìn thoáng qua hai người, không khỏi vò đầu: “Bây giờ… đang bàn về chuyện uống nước đúng không?”

Lý Văn Li nghe vậy thì sửng sốt, có lý.

Hồi lâu sau hắn mời lấy bút than với giấy dai từ trong ngăn kéo xe ngựa ra vẽ lên trên.

Vừa vẽ xong đã dặn: “Tối nay các ngươi đi kiếm thạch tín, chúng ta không thể ở đây lâu.”

Thứ Lý Văn Li vẽ tất nhiên là bản đồ địa hình xung quanh mình, chờ khi hắn vẽ xong mới gấp nhỏ lại ném lên trần xe, A Đao ngồi trên nóc xe ngựa nhanh tay lẹ mắt nhận lấy bản vẽ.

Nhưng hắn không thèm nhìn, mà đã nói ngay: “Ta phải bảo vệ ngươi.”

Ngụ ý là hắn sẽ không đi đâu hết.

“Ta đâu phải đại cô nương đâu chứ.” Lý Văn Li cạn lời.

A Đào làm lơ, trực tiếp ném bản vẽ cho lão Tăng ở phía dưới.

Lão Tăng bình tĩnh nhận lấy xem một hồi, tỏ vẻ nhìn không hiểu, im lặng đưa cho Tiếu Diện nãy giờ cứ cười tủm tỉm.

Tiếu Diện lại xem một hồi, nhớ kỹ địa hình trong đó, rồi mới chuyển giao qua tay Tiểu Thiền.

Tiểu Thiền bất đắc dĩ nhìn thanh niên ngồi giữa xe: “Lão đại, không ấy ta với lão Tăng, Tiếu Diện đi cho, để A Đao ở lại với ngươi.”

“A Đao yểm hộ cho Tiếu Diện.” Lý Văn Li không hề dao động: “Còn ngươi phải ở lại chủ trì đại cục.”

Tuy bên ngoài đã có Vương đại phu trấn giữ, nhưng dù sao không phải người một nhà, có biến cố hắn sẽ không thể nắm tin đầu tiên được.

Tiểu Thiền vốn còn lảm nhảm, tán gẫu với người bên ngoài không áp lực, so với làm chỉ huy của hoang dân thì thâm nhập vào đầm rồng thích hợp với hắn hơn.

“Còn ta thì sao?” Thố Tử nãy giờ chưa được gọi tên nhìn năm ca ca một cái.

Bình Luận (0)
Comment