“Ngươi phụ trách tìm nước.” Lý Văn Li cười tủm tỉm, trả lời thay mọi người.
“...” Thố Tử.
Đã là lúc này rồi mà vẫn còn nhớ đến nước, lão đại thật là người có tâm hồn ăn uống.
Đại cuộc đã được quyết định như vậy.
Tuy rằng A Đao không muốn nhưng hắn là người lớn tuổi nhất, chỉ có thể chăm sóc người ít tuổi hơn.
Bản lĩnh của A Tăng và Tiếu Diện rất tốt nhưng để cho hai người bọn họ một mình xâm nhập vào hang ổ thổ phỉ vẫn khiến người khác lo lắng. Hơn nữa so với việc ở lại chủ trì đại cuộc thì sắp xếp cho hai người bọn họ làm yểm hộ sẽ càng thích hợp hơn.
Nhưng hắn là tử sĩ của Lý Văn Li, tử sĩ của Lý thị chỉ còn lại một mình hắn, lời trăng trối của phụ thân và huynh trưởng là bảo vệ công tử đến chết, không thể cách công tử nửa bước.
Nhưng công tử lại muốn hắn ra ngoài làm việc.
A Đao khẽ nhíu mày, buồn bực lùi lên nóc xe.
Nhóm thiếu niên đều có thể nhìn ra được A Đao lại buồn bực.
Nhưng lão Tăng vẫn nhập định, không hề cử động như cũ.
Tiếu Diện lại nở nụ cười, vò đầu: “Thật ra hai chúng ta qua đó cũng được. Đúng rồi... mà thạch tín trông như thế nào nhỉ?”
“Không biết.” Lão Tăng bình tĩnh trả lời.
Ý cười trên mặt Tiếu Diện chợt tắt nhưng chỉ chớp mắt lại cười càng xán lạn hơn.
“Không sao, đến lúc đó lại bắt một người tới hỏi là được, một người không được thì bắt hai người, dù sao cũng sẽ có một người biết. Nếu không thì đưa Vương đại phu đến đó cũng được, chắc chắn ông ấy sẽ nhận ra.”
“...”
Hai tiểu quỷ này, tưởng rằng đến nhà người ta thăm viếng đấy hả? Còn kéo theo người này người khác nữa?
Mắt thấy hai người càng bàn bạc càng thái quá, A Đao đen mặt gõ gõ nóc xe.
Lão Tăng và Tiếu Diện đồng loạt ngẩng đầu lên, chỉ thấy A Đao miễn cưỡng phun ra một câu.
“Ta chỉ đi một canh giờ mà thôi, nếu quá giờ thì các ngươi tự đi mà lo liệu.”
Tiếu Diện nghe như vậy lại nở nụ cười, hàm răng trắng đến chói mắt: “Được.”
Lý Văn Li thảnh thơi nhìn ba người bên ngoài xe ngựa rồi cũng cong môi mỉm cười.
Đợi sau khi xác định xong đội ngũ đi lấy thạch tín, Lý Văn Li lại nói với Tiểu Thiền về sự sắp xếp dành cho hoang dân, Tiểu Thiền nghe kỹ từng việc một, nghiêm túc ghi nhớ, một hồi lâu sau mới đi ra ngoài.
Lúc này hầu hết hoang dân đều đang tìm kiếm cây thanh hao và sài hồ dưới sự dẫn dắt của Vương đại phu ở bờ sông.
Những người ở lại tại chỗ ngoài những người bị bệnh ra còn có một số người yếu ớt khó đi nữa.
Tiểu Thiền quét mắt nhìn chung quanh vài vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người những thanh niên và tráng niên tinh thần có vẻ cực kỳ tốt ở trong góc.
“Các ngươi, lại đây giúp chút việc đi.”
“?” Người Khâu gia bị chỉ mặt gọi tên đồng loạt quay đầu lại, khuôn mặt đều hiện lên vẻ mờ mịt.
Còn có thêm mấy người cũng bị chỉ mặt gọi tên giống như những nam nhân Khâu gia bởi vì tình huống không rõ ràng mà vẫn đang yên tĩnh theo dõi.
Nhưng mà tuy rằng Tiểu Thiền chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nhưng người ta lại là một thành viên của đội quân bảy người đấy.
Bây giờ tất cả mọi người đều phụ thuộc vào đội quân bảy người cho nên những người thân ai nấy lo này đều không có cách nào khác ngoài việc đồng ý.
Lão Khâu thúc vốn muốn đưa cả nhà thoát khỏi đội ngũ đông đảo này nhưng Quân Quân cô nương lại nói trước tiên chờ một lát xem tình hình rồi mới quyết định.
Cho nên lão Khâu thúc mới tạm thời kiềm chế không hành động.
Lúc Vương đại phu từ chỗ bên cạnh xe ngựa trở về triệu tập nhân mã đến bờ sông tìm thuốc thảo dược, lão Khâu thúc theo bản năng nhìn về phía Bạch Quân Quân.
Lúc đó Bạch Quân Quân chỉ chống cằm tỏ vẻ thích thú.
Mọi người thấy Bạch Quân Quân cũng chưa lên tiếng nên vẫn theo nàng tiếp tục ngồi yên bất động ở chỗ này.
Không ngờ chỉ trong thoáng chốc Tiểu Thiền đã đến đây điểm binh.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không biết nên tiến hay lùi, Bạch Quân Quân nhân tiện nói: “Đi xem thử thế nào, phối hợp làm việc.”
Có lời nói của Bạch Quân Quân, cả nhóm lão Khâu thúc mới chầm chậm đứng lên đi đến trước mặt Tiểu Thiền.
“Các vị phụ lão hương thân cùng chung hoạn nạn, ta tin rằng tất cả mọi người đều hiểu được tình cảnh khó khăn mà hôm nay chúng ta gặp phải là gì. Bệnh sốt rét tựa như bóng ma vô hình, vẫn luôn rình rập bên cạnh chúng ta, chỉ cần chúng ta hơi sơ sẩy là sẽ mạnh mẽ vồ đến.”