Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 83 - Chương 83. Ký Hiệu Của Bạch Dương Thị

Chương 83. Ký hiệu của Bạch Dương thị Chương 83. Ký hiệu của Bạch Dương thị

“Cho dù chúng ta bỏ rơi những người bị bệnh đó thì ngày mai căn bệnh này vẫn sẽ sinh sôi nảy nở ở trong những ngóc ngách xó xỉnh, chỉ có hoàn toàn giải quyết nó trước thì mọi người mới có thể yên tâm.”

“Có phải... có thể lấy được thạch tín không?” Lão Khâu thúc bắt được trọng điểm trong lời nói của Tiểu Thiền.

Tiểu Thiền gật đầu: “Tối nay chúng ta sẽ đi lấy thạch tín nhưng mà chúng ta mà đi thì nơi này cũng sẽ xuất hiện kẽ hở trong phòng bị, để đảm bảo an toàn, cần các vị đoàn kết nhất trí tạm thời bảo vệ một hai.”

Ban đầu lão Khâu thúc còn không tình nguyện đến đây nhưng sau khi nghe xong lời nói của thiếu niên, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào.

Thiếu niên lang mười sáu mười bảy tuổi không quen không biết mọi người lại tình nguyện vì bọn họ dấn thân vào nguy hiểm mà những nam nhân thân cao chín thước như bọn họ há có lý nào lại núp ở sau lưng thiếu niên lang.

Nhất là Khâu Nhị và Khâu Tam, hai người đều trạc tuổi, thậm chí còn lớn hơn Tiểu Thiền một chút bởi vì được bọn họ cảm hóa mà người nào người nấy đều nắm chặt cung tên trong tay.

“Chúng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt hậu phương để mọi người không phải lo nghĩ.”

Vì thế mọi người tự phát biến nơi này thành hai khu, một khu là chỗ để cho người bệnh và những người tiếp xúc với người bệnh nghỉ ngơi, một khu sạch sẽ còn lại dành cho người không bị bệnh và người không tiếp xúc với người bệnh ở lại.

Nhưng mà trong số cả nghìn người đông đảo, có đến hai phần ba người đều từng tiếp xúc với bệnh nhân, vì để đề phòng vạn nhất, những người từng tiếp xúc đều đến khu người bệnh, mà khu sạch sẽ cuối cùng cũng chỉ còn lại có hai ba trăm người.

Lúc này xe ngựa thần bí vẫn luôn đi đằng trước đột ngũ đương nhiên cũng thuộc khu sạch sẽ.

Bây giờ Bạch Quân Quân có thể quan sát xe ngựa này một cách kỹ lưỡng.

Chỉ thấy xe ngựa này từ đầu đến cuối đều không hề mở cửa, nàng không rõ bên trong có người hay không.

Nhưng ngoài xe ngựa có ba thiếu niên đang ngồi, trong đó có hai thiếu niên mười bảy mười tám tuổi ngồi ở mép xe ngựa, một người mặt không có biểu cảm nào cả còn một người thì lúc nào cũng cười tủm tỉm, còn có một người hơn hai mươi tuổi ngồi trên nóc xe.

Người trên nóc xe ngồi xếp bằng, trên tay còn có một thanh trường kiếm, khuôn mặt giấu trong áo choàng, không nhìn rõ dáng vẻ nhưng cả người toát ra hơi thở khiến người ta tránh xa.

Ba thiếu niên này bảo vệ xe ngựa cực kỳ kiên cố, người duy nhất chạy khắp nơi chỉ có mình Tiểu Thiền.

Bạch Quân Quân nhẩm đếm, bốn người trước mặt thêm cả đứa trẻ đổi nước với nàng vậy tổng cộng là năm người, còn hai người trong đội quân bảy người vẫn chưa lộ diện.

Lúc này có phải bọn họ đều ở trên xe ngựa hay không?

Vả lại những thiếu niên này canh gác cẩn mật như vậy làm cho nàng càng tò mò về thân phận của người ở bên trong.

Hoàng đế? Hoàng tử? Hay là công chúa?

Lúc Bạch Quân Quân đánh giá chiếc xe ngựa này, người chung quanh cũng đều đang lén lút đánh giá.

Bạch Táp Táp nhìn chiếc xe ngựa rất lâu, càng nhìn sắc mặt lại càng kỳ lạ.

Bạch Quân Quân cảm nhận được sự kỳ lạ của Bạch Táp Táp, không khỏi nhìn sang bên cạnh: “Muội đang nghĩ gì vậy?”

Bạch Táp Táp thần thần bí bí kéo Bạch Quân Quân sang bên cạnh: “Trưởng tỷ, hình như xe ngựa bên kia có ký hiệu của chúng ta.”

“???” Bạch Quân Quân lại nghi hoặc nhìn về phía chiếc xe ngựa kia.

Vừa rồi chỉ lo đánh giá người, bây giờ nghiêm túc xem xét chiếc xe ngựa kia một lần nữa, quả nhiên thấy được một ký hiệu mặt trời kín đáo không dễ nhận ra ở trên bánh xe.

Nhìn thấy đồ đằng này, trong đầu nàng không thể khống chế mà hiện lên những năm tháng huy hoàng của Bạch Dương thị, sĩ tộc đứng thứ nhất của Bạch Câu quốc.

“Ơ... đúng vậy kìa.” Bạch Quân Quân thì thào ra tiếng.

Không giống với Bạch Linh Vũ vừa sinh ra đã chạy nạn, tốt xấu gì Bạch Táp Táp cũng là người chứng kiến vinh quanh của gia tộc, đương nhiên là ấn tượng đối với dấu hiệu của gia tộc đã khắc sâu vào tận xương tủy.

Cho nên từ khi nhìn thấy chiếc xe ngựa này, nàng liền rơi vào trạng thái kích động không thể hiểu nổi.

“Tỷ nói... có khi nào phụ thân còn sống không?”

Năm đó đô thành bị công phá, gia chủ của Bạch Dương thị chỉ sắp xếp cho thê nhi trốn đi còn ông ở lại đế đô chung tay ngăn địch.

Cũng sau lần thất lạc kia thì không còn tin tức gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment