Lý Văn Li cười như không cười: “Chẳng lẽ giai nhân đã tiến vào giấc mộng của ta rồi hay sao?”
“Cài quái gì vậy? Thức dậy rồi sao còn không ra ngoài?” Bạch Quân Quân cạn lời.
Lý Văn Li lại cúi đầu, cắn lên môi nàng một cái, sau đó đáp lại đầy ái muội: “Đang đợi nàng gọi… Ta đó.”
“Tránh ra! Tránh ra!”
Bạch Quân Quân muốn đẩy hắn ra, nhưng Lý Văn Li lại không xi nhê gì.
“Tuy ta đã hôn nàng, nhưng nàng cũng đâu thể để ta ngang nhiên ức hiếp ta như vậy, mau hôn lại một cái nào.”
“…”
Bạch Quân Quân nhìn hồ ly vô tri này, bỗng cảm thấy trong đầu tên này bây giờ chỉ toàn chuyện yêu đương.
Nhìn điệu bộ dính người, thích làm nũng, kém thông minh này của hồ ly, nàng rất muốn đánh cho hắn một trận.
Lý Văn Li cảm nhận được sự ghét bỏ từ Bạch Quân Quân, tâm trạng vô cùng tốt, hắn ôm nàng vào trong lòng mình, sau đó âu yếm vỗ về.
Cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại từ cơ thể đại tiểu thư, hắn mới cảm thán: “Thì ra tất cả đều là sự thật.”
Bạch Quân Quân: “?”
Hồ ly nói chuyện không đầu không đuôi, lại định đùa gì nữa vậy?
“Ta còn tưởng chuyện tối hôm qua chỉ là nằm mơ.” Lý Văn Li nói đoạn, chậm rãi ngước mắt: “Đội trưởng Gấu Trắng từ trước đến nay luôn tuân thủ lời hứa, nói một không hai, nàng sẽ không đổi ý chứ?”
Bạch Quân Quân liếc hắn một cái: “Xem thường ai kìa, ai đổi ý thì kẻ đó là chó!”
Lý Văn Li nghe vậy thì cười rộ lên, đưa tay ra kéo Bạch Quân Quân về phía mình.
“Vậy thì ta cũng yên tâm rồi.”
“…” Bạch Quân Quân.
Không đúng, vì sao lại nói mấy lời khó hiểu như vậy, không phải Hồ Ly biết Gấu Trắng tuân thủ lời hứa nên mới tìm tới căn cứ Gấu Trắng hay sao!
“Ta chẳng quan tâm, dù sao cũng đã hứa rồi, nếu nàng mà thất hứa thì sẽ thật là mất mặt.”
Lý Văn Li hững chí kéo Bạch Quân Quân về phía mình mà hôn hít, lúc này hắn không giống hồ ly, mà giống chó.
Bạch Quân Quân chẳng biết nói gì, nàng tránh khỏi vong tay hắn, lúc này Lý Văn Li mới chịu theo nàng ra ngoài.
Mọi người ở bên ngoài nóng lòng chờ đợi một hồi lâu, thấy hai người cuối cùng cũng chịu đi ra, mọi người lập tức đẩy bọn họ về phía phòng khách mà không quan tâm chuyện gì khác.
Trong phòng khách, Lâm nương tử ngồi ghế chủ tọa, bên cạnh bà ta còn có cả Thiện Từ Đại Sư và Kiều chưởng quỹ, hai người này đã chiếm vị trí hóng chuyện tốt nhất, Bạch Táp Táp không còn cách nào khác, chỉ đành tìm một chỗ trống mà ngồi xuống.
Bạch Quân Quân không khỏi ngạc nhiên: “Rốt cuộc là tin động trời gì thế, ra vẻ thần bí như vậy, ngươi muốn hù chết người ta sao.”
“Việc gì phải hù chết, người ta chết thật rồi.” Vẻ mặt Lâm nương tử bình tĩnh.
“?” Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều ngẩn người.
“Tổng cộng có ba chuyện động trời, hay nói đúng hơn là hai chuyện.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Đừng nóng vội, ta kể ngay bây giờ đây, chuyện thứ nhất cách đây không lâu lắm. Lâm tể tướng mất tích, các ngươi có biết không?”
Bạch Quân Quân nghe vậy bèn gật đầu, chuyện này thì nàng biết, là do hồ ly làm đó.
Nhưng chuyện này cũng không thể không kể được.
Ngoại trừ Quân Quân, mấy người A Đao cũng gật đầu phụ họa, trên phố có lời đồn Lâm tể tướng thông đồng với kẻ địch, có mưu đồ phản quốc, bị Vũ Văn Loan Phi tóm gọn, có điều chuyện thật hay giả thì chẳng ai biết.
Lâm nương tử hạ giọng, đào sâu vào chủ đề chính: “Tối hôm qua, sau khi yến hội của ba vị vương gia kết thúc, thái hoàng thái hậu cũng đã mất tích.”
“?” Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đánh mắt nhìn nhau: “Sao có thể như vậy được?”
Chuyện này bọn họ thề, tuyệt đối không phải bọn họ gây ra!
“Thái hoàng thái hậu mất tích như thế nào?” Thiện Từ Đại Sư cũng kinh ngạc.
Trong đám người này, có vẻ Thiện Từ Đại Sư là người quen thuộc và hiểu rõ thái hoàng thái hậu nhất. Năm đó thái hoàng thái hậu cũng thường xuyên mòi ông ta vào cung giảng kinh phật.
Mấy năm nay, cho dù quốc giáo của nước này là Vu Thần, nhưng thái hoàng thái hậu lại một lòng tin vào đạo Phật, cho nên hai người cũng đã tiếp xúc nhiều lần.
Hiện giờ, hay tin thái hoàng thái hậu mất tích, Thiệt Từ Đại Sư không khỏi xúc động: “Hoàng cung là nơi phòng thủ kiên cố nhất hoàng đô này, thái hoàng thái hậu mất tích trong cung, chỉ e có ẩn tình gì khác.”