“Điều này thì không rõ, có người nói là ma quỷ trong cung quấy phá, có người lại nói là do người làm, còn có người thì chỉ ra và xác nhận là cửu Hoàng tử luôn, dù sao ngài ấy cũng là người duy nhất mới đến.”
“Thế có phải không?” Bạch Quân Quân tò mò.
Lâm nương tử lắc đầu: “Có phải hay không thì không biết nhưng mà đến bây giờ Hàm Anh Vương vẫn chưa làm gì cửu Hoàng tử cả, chắc là không liên quan đến ngài ấy đâu.”
“Vậy thì lạ thật đấy.” Bạch Quân Quân vẫn còn đang suy nghĩ hung thủ là ai thì Lâm nương tử đã khoát tay: “Quan tâm hung thủ là ai làm gì, chúng ta cũng không phải bộ khoái, mấy chuyện kiểu này cứ để bộ khoái phiền não đi. Ta muốn nói tin tức tiếp theo.”
“...” Mọi người.
Thật không ngờ Lâm nương tử lại là một người đào hố mà không lấp hố.
Đã nói đến mấy tin đồn này rồi thì không phải mọi người nên thảo luận về cái kết trước khi nghiên cứu đến vấn đề tiếp theo sao?
Có điều rõ ràng Lâm nương thử không muốn lãng phí thời gian vào một cái kết không nhìn thấy được, nàng ta từ từ mở miệng.
“Tin tức tiếp theo không ở Hoàng đô nhưng mà có liên quan đến chúng ta.” Nàng ta nhìn Kiều chưởng quỹ một cái, trong lời nói có ẩn ý: “Người ở bên ngoài nói cuộc tuyển chọn thánh nữ của núi Vu Tổ bắt đầu rồi.”
“Tuyển chọn thánh nữ?”
Kiều chưởng quỹ kích động đứng lên, sau khi xác định tính chính xác của tin tức hết lần này đến lần khác, sắc mặt ông ta trở nên trắng bệch, lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi...”
“Sao thế?” Hiểu biết của mọi người đối với núi Vu Tổ không sâu, nghe thấy hai chữ tuyển chọn cũng thấy không sao cả, không phải đã sớm biết Vu Noãn sẽ tham gia tranh cử với tư cách là thánh nữ số mười sáu rồi sao?
Sao Kiều chưởng quỹ lại lo lắng như thế về sự việc đã được định sẵn này?
Kiều chưởng quỹ lắc đầu: “Không phải, một khi cuộc tuyển chọn thánh nữ bắt đầu, trong vòng một tháng sẽ xác định người thừa kế cuối cùng, trong quá trình tuyển chọn, việc thánh nữ tử vong hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi đấu cổ đều được cho phép, bởi vì núi Vu Tổ muốn người mạnh nhất.”
Kiều chưởng quỹ cũng không nghĩ cuộc tuyển chọn sẽ bắt đầu nhanh như vậy, ông ta còn muốn chờ Bạch Quân Quân giải quyết xong mọi việc rồi mới cùng nhau xuất phát, nhưng mà bây giờ xem ra... không còn thời gian nữa. Ông ta phải lập tức trở lại núi Vu Tổ bảo vệ Vu Noãn, nếu không chắc chắn Vu Noãn sẽ không thể sống sót qua một tháng nội đấu này.
Lý Văn Li nhíu mày: “Cũng không cần phải bi quan như vậy đâu, Vu Noãn mà chúng ta từng gặp vẫn có chút năng lực.”
“Đúng vậy, cho dù ông trở về cũng không giải quyết được vấn đề gì, không nói đến chuyện ông đã không còn cổ bản mạng nữa mà cho dù vẫn còn cổ bản mạng thì ông cũng không thuộc hệ chiến đấu, trở về có thể giúp nàng ta làm gì chứ?” Bạch Quân Quân bổ thêm một nhát.
Bị hai người chẹn họng như vậy, suy nghĩ của Kiều chưởng quỹ hoàn toàn bị xáo trộn, một lúc lâu sau mới tìm lại được lý trí.
“Ta rất rõ về năng lực của con bé, mặc dù có thiên phú nhưng những thánh nữ khác cũng không yếu, hơn nữa một khi người khác bắt tay nhau thì nha đầu kia chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.”
Lúc này Kiều chưởng quỹ giống như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột đến mức đi vòng quanh.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều biết rằng chỉ sợ phải đẩy cái hẹn mười ngày lên sớm hơn.
Nhưng mà lúc này cuộc gặp mặt của tam Vương mới diễn ra được hai ngày, còn có ba ngày nữa mới kết thúc, hơn nữa trong hoàng cung còn truyền ra tin tức Thái hậu mất tích, chỉ sợ đằng sau còn có âm mưu lớn hơn, nếu lúc này rời đi thì quả thật không ổn.
Trước sau đều quan trọng, trong thoáng chốc không biết nên lựa chọn như thế nào.
Cuối cùng Bạch Quân Quân đưa ra quyết định: “Hồ Ly, hay là cahngf cứ đi trước đi.”
Ngụ ý rằng Lý Văn Li xuất phát đến núi Vu Tổ trước.
Dù sao Vũ Văn Tuyển vẫn còn ở đây, nàng ở lại đối phó với Vũ Văn Tuyển thích hợp hơn so với Lý Văn Li.
Lý Văn Li im lặng.
Bạch Quân Quân lại lần nữa nhìn về phía hắn với vẻ kiên quyết: “Nghe lời ta, chàng và A Đao đến núi Vu Tổ trước, đợi cuộc gặp mặt của tam Vương kết thúc, ta sẽ dẫn theo mọi người đến tụ họp với chàng.”
Lý Văn Li thở dài: “Vậy nàng cẩn thận.”
Lời nói của hai người làm cho ánh mắt của Kiều chưởng quỹ lộ ra vẻ mong mỏi.
Ông ta nắm tay hai người với vẻ mặt xúc động.