“Quân Quân cô nương... Hồ Ly huynh đệ... cả đời này ta và Vu Noãn cũng sẽ không quên đại ân đại đức của hai người.”
“Cũng... cũng không cần thiết phải như thế.”
Nhìn thấy dáng vẻ mang ơn của Kiều chưởng quỹ, Bạch Quân Quân chợt cảm thấy xấu hổ.
A Đao cũng không ngờ rằng tới thời điểm mấu chốt mà Bạch Quân Quân lại để hắn và công tử cùng nhau xuất phát.
Còn tưởng rằng lần này cũng sẽ giống như những lần khác trước đây, hai người bọn họ sẽ gạt mọi người sang một bên, chỉ hành động một mình.
Lúc này A Đao mừng rỡ đứng lên, cung kính cúi đầu với Bạch Quân Quân: “Tiểu thư yên tâm, ta sẽ bảo vệ công tử thật tốt.”
“...” Lý Văn Li.
Không ngờ rằng A Đao lại biểu lộ lòng trung thành một cách nhanh chóng như vậy, cái tên to lớn mà ngốc nghếch này, từ lúc nào thì trở nên thông minh thế chứ?
A Đao thản nhiên đưa mắt nhìn công tử một cái nhưng không lên tiếng.
Có điều trong mắt như đang nói: công tử, ngài nhất định phải đối xử với tiểu thư cho tốt, tiểu thư là tiên nữ.
A Đao đã được thoả mãn nguyện vọng nhưng mấy người Tiểu Thiền lại không muốn.
Bọn họ cũng muốn cống hiến một phần sức lực của mình, nhưng vì sao lại không nhắc đến tên bọn họ... thật là tủi thân mà.
Dường như Bạch Quân Quân cũng nhìn ra sự tủi thân của mọi người, nàng an ủi: “Còn có một việc quan trọng hơn cần mọi người hoàn thành.”
Mọi người: lại là câu này...
Nhưng mà bọn họ đều không có quyền lên tiếng, chỉ có thể chấp nhận, hu hu hu... tủi thân quá.
Cứ như vậy, mọi người không ai nghĩ rằng chỉ nhàn nhã hóng hớt tin đồn thôi mà lại làm xáo trộn kế hoạch của mình.
Sáng sớm, Lý Văn Li và A Đao bắt đầu thu dọn hành lý, nhưng mà nói một cách nghiêm túc thì hai nam nhân cũng chẳng có hành lý gì để mà thu dọn cả, ăn bữa sáng xong bọn họ liền chuẩn bị xuất phát.
Trước khi đi, Kiều chưởng quỹ còn bổ sung thêm một vài kiến thức về núi Vu Tổ cho bọn họ.
Không còn cách nào, vốn Kiều chưởng quỹ muốn đi cùng bọn họ nhưng Lý Văn Li và A Đao đều hơi ghét bỏ, lúc này võ công của Kiều chưởng quỹ đã bị phế bỏ hoàn toàn, nếu đi cùng thì chỉ trở thành gánh nặng của bọn họ mà thôi.
Kiều chưởng quỹ chỉ có thể nói cho bọn họ nghe về bản đồ của núi Vu Tổ và cả những phương pháp ngăn cản cổ trùng có liên quan một cách ngắn gọn và cô đọng.
Sau khi tiếp thu đầy đủ cũng là lúc Lý Văn Li và A Đao phải rời đi.
Lúc này mấy người Bạch Quân Quân cũng đang đợi để tiễn bọn họ đi.
Lý Văn Li nhìn thoáng qua Bạch Quân Quân, hắn cũng không tiện làm gì trước bao nhiêu ánh mắt của mọi người, chỉ có thể thở dài một hơi sờ sờ đầu nàng.
Không ngờ vừa mới thổ lộ với đại tiểu thư thì đã phải xa nhau, sớm biết như vậy, mấy ngày hôm trước hắn đã không làm như vậy, bây giờ nghĩ lại thật là lãng phí thời gian.
“Nàng ở Hoàng đô cũng không được lờ là thiếu cảnh giác, cẩn thận tên xấu xa Vũ Văn Tuyển, hơn nữa cũng phải đề phòng bên chỗ Triệu Tiểu Miêu.”
“Yên tâm đi, chàng đến núi Vu Tổ cũng phải chú ý, cổ trùng ở bên kia rất nhiều.”
Sau khi nói xong, Bạch Quân Quân như nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng lấy cây bắt ruồi từ trong bụi cỏ ra, nhét vào trong ngực Lý Văn Li.
“Mang nó theo, nó là thiên địch của cổ trùng, nhất định sẽ có tác dụng.”
Nói xong, Bạch Quân Quân còn rót dị năng vào cây bắt ruồi.
Kiều chưởng quỹ nhìn cái cây nhiều đầu kia, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng phức tạp, nói ra thì mấy ngày đầu vừa đến nơi này, cái cây này vẫn luôn chạy nhảy tới lui bên ngoài đình viện của ông ta.
Mới đầu, quả thật Kiều chưởng quỹ đã bị cái cây này làm cho hoảng sợ, dù sao cây cối bình thường không trông như thế, hơn nữa cái cây này còn là một loài cây từ thời thượng cổ đã tuyệt chủng ở trong truyền thuyết.
Là một nhà nghiên cứu côn trùng... không phải, là một người từ xưa đến nay luôn gắn liền với cổ trùng và cây cỏ, một cựu cổ sư, đương nhiên ông ta vô cùng hứng thú đối với thiên địch của cổ trùng.
Vì thế sau khi thích ứng được với sự tồn tại của cái cây thời thượng cổ này, Kiều chưởng quỹ bắt đầu ngồi xổm sau lưng cây bắt ruồi quan sát tập tính của nó.
Lúc phát hiện nó đã hoàn toàn vứt bỏ thói quen của cây cỏ, chẳng những có thể vượt nóc băng tường mà còn có thể đuổi theo rắn, côn trùng, chuột, kiến chạy khắp nhà thì ông ta hoàn toàn bật khóc.