"Đi xa?"
Nghe thấy tin Lý Văn Li đã không còn ở Hoàng Đô, cả người Vũ Văn Loan Phi cũng sụp xuống, ai không biết còn tưởng rằng hắn chịu sự đả kích nào đó ghê gớm lắm.
Bạch Quân Quân ngược lại không quan trọng: "Không sao, xảy ra chuyện gì nói với ta cũng như vậy."
Mặc dù như thế, nhưng thiếu một người vẫn cảm giác yếu đi không ít.
Vũ Văn Loan Phi uể oải phất tay với thống lĩnh nội vệ vừa báo cáo xong: "Ngươi nói lại một lần nữa những chuyện đã xảy ra ở hoàng cung với Quân Quân tiểu thư."
"..." Thống lĩnh nội vệ.
Đây là lần đầu tiên ông ta đối mặt với Bạch Quân Quân, mặc dù không biết Bạch Quân Quân có năng lực gì khiến cho điện hạ coi trọng như vậy, nhưng vẫn nhẫn nại nói lại với Bạch Quân Quân một lần.
Chuyện là như thế này, Thái Hoàng thái hậu cứ năm giờ sáng mỗi ngày sẽ rời giường tập thể dục và tụng kinh niệm Phật, nhưng hôm nay đã muộn rồi ma ma cũng không nghe thấy Thái hậu phân công nên đã đi vào phòng xem một chút, kết quả trong ngoài cũng không phát hiện ra bóng dáng của Thái hậu, chỉ phát hiện ra ở trong các chép kinh có một nghiên mực bị đổ.
Trong các chép kinh có rất nhiều bức hoạ về kinh Phật, là nơi Thái hậu coi trọng nhất, bình thường cho dù quét dọn cũng phải cẩn thận từng li từng tí chớ nói chi là nghiên mực bị đổ.
Lúc này kinh Phật trên mặt bàn đã bị mực nước nhuộm màu hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.
Ngay sau đó ma ma biết không ổn rồi, nhanh chóng sai người đến cùng nhau tìm kiếm Thái Hoàng thái hậu, nhưng tìm rồi lại giật nảy mình.
Không chỉ có Khôn Thái cung, toàn bộ hoàng cung cũng không thấy bóng dáng của Thái Hoàng thái hậu.
Thế là thống lĩnh nội vệ sáng sớm đã đến báo cáo với Vũ Văn Loan Phi, lúc này Vũ Văn Loan Phi tăng thêm người vào cung tra xét một loạt, đáng tiếc vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Trong lúc tam vương gặp gỡ, Thái hậu mất tích ly kỳ, rất khó để không nghi ngờ cho Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử.
Vũ Văn Loan Phi trước tiên triển khai điều tra quay quanh bọn họ, nhưng hai vị hoàng tử này hôm qua đều có chứng cứ không có mặt ở đó.
Sau khi bọn họ vào thành Vũ Văn Loan Phi đã sai thái giám và thị vệ bên mình đi hầu hạ, những người này cho dù là hoàng tử ngủ cũng sẽ đi theo như hình với bóng, vốn dĩ là đưa đến để giám sát, hiện tại thì hay rồi, tất cả đều trở thành người làm chứng cho bọn họ.
Theo như bọn họ bẩm báo hai vị hoàng tử từ tẩm cung của thái phi trở về thì đi ngủ, cũng không đi tới chỗ nào.
Bên chỗ hoàng tử gãy mất manh mối, chỉ có thể đi tìm những vụ án trước đây xem có loại nào giống như vậy không.
Vào lúc Vũ Văn Loan Phi đang đốt não, Bạch Quân Quân tới.
Lúc này, hắn dứt khoát kéo Bạch Quân Quân tới cùng nhau đốt não.
"Ngươi nói người bắt Thái hậu đi có thể là cùng một người với người bắt cóc Lâm Tể tướng hay không?"
? ? ?
Bạch Quân Quân khẽ chớp mắt, trời đất chứng giám bọn họ thật sự không làm.
"Điện hạ, trên người Thái hậu có bí mật gì sao?"
Vũ Văn Loan Phi vẻ mặt mờ mịt: "Thái Hoàng thái hậu chỉ là một lão thái thái bình thường, mỗi ngày tụng kinh niệm Phật làm việc và nghỉ ngơi còn có quy luật hơn so với hòa thượng, nào có bí mật gì?"
"Vậy người khác bắt bà ấy đi có thể nhận được ích lợi gì?"
"..." Vũ Văn Loan Phi im lặng, hắn cũng không biết. Thái Hoàng thái hậu từ lâu đã không để ý tới triều chính nữa, nếu như người khác dự định lợi dụng Thái Hoàng thái hậu uy hiếp mình, còn không bằng bắt cóc Phinh Đình thì dễ dàng hơn.
Bạch Quân Quân gật đầu: "Cho nên ta cảm thấy việc này chỉ là trùng hợp, không liên quan đến việc Lâm Tể tướng mất tích. Dẫn ta đến tẩm cung của Thái hậu xem một chút đi."
Thống lĩnh nội vệ không nhịn được nhướng mày: "Tẩm cung của thái hậu chúng ta đã tra xét khắp nơi, quả thực không có bất kỳ chỗ nào khả nghi."
Nha đầu này đề xuất trở lại nơi vụ án xảy ra, chẳng phải là đang chất vấn năng lực chuyên nghiệp của ông ta hay sao?
Phải biết là lúc danh tiếng phá án của ông ta ở khắp Đô thành, nha đầu này còn đang nước mắt nước mũi đại náo từ hôn đó.
Bạch Quân Quân rõ ràng cảm nhận được vị đại thúc này không thích.