Vũ Văn Loan Phi nhắm hai mắt lại té xỉu, khiến cho thị vệ ở đây lại là một trận người ngã ngựa đổ.
Nhưng khi thống lĩnh nội vệ muốn khiêng hắn đi ra, Vũ Văn Loan Phi còn có một chút thần chí yếu ớt nói: "Đổi... Đổi người đến khiêng ta."
Lời này vừa nói ra, khiến cho Văn Nhân Phinh Đình người bên gối của Vũ Văn Loan Phi lập tức hiểu rõ, điện hạ như này là chê thống lĩnh nội vệ vừa mới sờ vào cái bàn kia, như này coi như là chạm vào hài cốt của Thái Hoàng thái hậu rồi, Vũ Văn Loan Phi có bệnh thích sạch sẽ, nào có thể cho phép người đã từng đụng vào thi thể lại trực tiếp đụng vào mình.
Văn Nhân Phinh Đình lập tức gọi thị vệ bên ngoài đi vào khiêng người, lúc này Vũ Văn Loan Phi mới yên lòng hôn mê bất tỉnh.
"..." Thống lĩnh nội vệ.
Cứ như vậy, Vũ Văn Loan Phi ngã bệnh.
Hôm nay mới là ngày thứ hai tam vương gặp gỡ, lúc đầu Vũ Văn Loan Phi để hoan nghênh chư vị Thân Vương đến, xây dựng tiết mục vui chơi giải trí phong phú, mà bây giờ Thái Hoàng thái hậu đột nhiên chết rồi, Vũ Văn Loan Phi hoảng sợ trực tiếp ngã bệnh.
Vốn dĩ các công chúa quý nữ đã dồn hết sức lực tính toán sẽ thể hiện mị lực của mình vào yến tiệc đêm nay đã nhanh chóng cởi bỏ y phục lộng lẫy màu sắc, thay thành y phục mộc mạc rối rít đến phủ hoàng tử thăm hỏi.
Nhưng lúc này Vũ Văn Loan Phi ai cũng không gặp, trong phòng chỉ có hai người Văn Nhân Phinh Đình và Bạch Quân Quân.
Vũ Văn Loan Phi hai mắt đẫm lệ cắn chăn mền khóc rưng rức: "Hoàng tổ mẫu cứ như vậy mà đi... Rốt cuộc là ai tàn nhẫn như vậy, một bà lão tuổi đã quá năm mươi cũng không buông tha.
Hoàng tổ mẫu đáng thương cả một đời ăn chay niệm phật, cuối cùng lại rơi vào kết cục trở thành không có hài cốt như thế."
"Chuyện cũng đã rồi, chúng ta có thể làm chính là vì hoàng tổ mẫu mà tìm ra hung thủ, cho lão nhân gia có linh thiêng ở trên trời cảm thấy được an ủi."
Văn Nhân Phinh Đình ngồi ở bên giường an ủi.
Vũ Văn Loan Phi được tiểu thê tử an ủi, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Bạch Quân Quân ở bên cửa sổ.
"Quân Quân nha đầu, việc này ngươi thấy thế nào?"
Bạch Quân Quân đang ăn bánh ngọt ở trên bàn bên cạnh, nghe thấy Vũ Văn Loan Phi điểm danh lập tức hồi thần: "Ta cũng không biết."
Dù sao nàng cũng không hiểu rõ Thái Hoàng thái hậu, nàng chỉ biết là lúc các hoàng tử từng người tự chiến, Thái hậu lựa chọn đóng cửa không ra ngoài, rõ ràng cũng không ủng hộ ai.
Nghĩ đến cũng phải, cho dù bất kể là ai đăng cơ, cuối cùng cũng phải gọi bà ấy một tiếng hoàng tổ mẫu.
Thái Hoàng thái hậu bo bo giữ mình thì tốt, không cần thiết cuốn vào trận chiến loạn này.
Cho nên, cái chết của Thái hậu chắc không phải là do tranh chấp đảng phái, vậy trừ cái này, bà ấy còn có kẻ địch nào?
Vũ Văn Loan Phi sững sờ, hậm hực không biết nên nói như thế nào.
"Làm nữ nhân của hoàng gia, ai mà không có mấy kẻ địch, nhưng kẻ địch của hoàng tổ mẫu đã cưỡi hạc đi tây thiên rồi."
Ngụ ý, kẻ địch của Thái Hoàng thái hậu là phi tần tranh đoạt tình cảm với bà ấy, nhưng những phi tần này đều không chịu đựng nổi bà ấy, đã sớm chết rồi, cũng không thể là những oan hồn phi tử này đến báo thù chứ.
"..." Bạch Quân Quân: "Bà ấy có kết thù kết oán với người khác trên phương diện của cải hoặc đất đai không?"
"Hoàng tổ mẫu được Bồ Tát khuyên răn, là không nắm giữ tiền tài." Vũ Văn Loan Phi lại trả lời.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ, một không vì quyền, hai không vì tài, vậy còn lại tình?
Vấn đề tình cảm, tình yêu và tình bạn của thái hậu đều có thể loại trừ, dù sao những người này đã chết hết, chỉ còn tình thân có thể tra khảo một chút.
"Bà ấy có quan hệ thế nào với các hoàng tử?"
"Thái Hoàng thái hậu thì lạnh lùng, đối với thế hệ cháu không thể nói là đối tốt với ai không tốt với ai." Vũ Văn Loan Phi nói.
"Cũng không hẳn vậy." Văn Nhân Phinh Đình nhắc nhở một câu: "Cửu hoàng tử."
“Ồ, đúng. So ra thì Thái Hoàng thái hậu không thích Cửu đệ."
"Vì sao?"
"Chuyện này..." Vũ Văn Loan Phi khẽ gãi đầu: "Cái này có liên quan đến bí mật hoàng gia, ta nói với ngươi ngươi có thể hứa không truyền đi không."