Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 799 - Chương 799. Chuồn Đi Chuồn Đi

Chương 799. Chuồn đi chuồn đi Chương 799. Chuồn đi chuồn đi

Dù sao, mặc kệ có động phòng hay không, chỉ cần Vũ Văn Loan Phi ngã xuống, các nàng đều thành quả phụ.

Cho nên nhìn thấy Văn Nhân Phinh Đình, tất cả mọi người buông xuống oán niệm thù hận ngày xưa, như ong vỡ tổ xông tới tra hỏi tình hình.

Lúc đầu Văn Nhân Phinh Đình còn muốn nói chuyện riêng với Bạch Quân Quân, nàng ta có loại trực giác, Bạch Quân Quân đã biết hung thủ là người nào, chỉ là trở ngại nguyên nhân nào đó chưa hề nói toạc ra, nàng ta nhất định phải hỏi ra.

Nhưng bị những người này bu lấy, Văn Nhân Phinh Đình không có cách nào đến m hỏi, chỉ có thể lo lắng nhìn Bạch Quân Quân.

Bạch Quân Quân sao có thể không nhìn ra ý tứ của Văn Nhân Phinh Đình, lập tức nói: "Vương phi ngươi chiếu cố thật tốt tỷ muội của mình, ta tự đi là được."

Bạch Quân Quân nhanh chóng chuồn mất, Văn Nhân Phinh Đình im lặng.

Ra đến bên ngoài lại nhìn thấy, phòng khách bên này cũng chật ních đám oanh oanh yến yến.

Bạch Quân Quân không khỏi ngạc nhiên, những mỹ nhân tri kỷ để tránh chứng sợ nữ của Vũ Văn Loan Phi quá nhiều rồi?

Điểm Hồng dẫn nàng đi ra ngoài quan tâm giải thích: "Tất cả những người này đều là công chúa thậm chí người nhà mẹ đẻ của thái phi, nghe nói điện hạ bị bệnh đã đến thăm hỏi."

Bạch Quân Quân sáng tỏ, thì ra không phải mỹ nhân tri kỷ, mà chính là tam cô lục bà...

Xem ra Vũ Văn Loan Phi muốn tĩnh dưỡng, có chút khó, đáng thương đáng thương...

Bạch Quân Quân thổn thức xong khẽ vỗ vai Điểm Hồng.

"Sắp đến cửa chính rồi, Điểm Hồng tiểu tỷ tỷ ngươi cũng đi mau lên, ta sẽ tự đi ra ngoài là được."

Điểm Hồng sững sờ, nói thật đối với sự ngay thẳng này của Bạch Quân Quân thật đúng là chán ghét không nổi, hôm nay quả thực nàng ta cũng rất bận bịu, cho nên nhếch miệng mỉm cười, nhún người hành lễ với nàng: "Vậy thì đa tạ Quân Quân cô nương thông cảm rồi."

"Đi đi đi đi." Bạch Quân Quân rất thờ ơ phất tay, một mình đi ra ngoài cửa.

Nhưng vừa tới cửa đã gặp Vũ Văn Tuyển.

Lúc này hắn vẫn như cũ mặc áo bào màu đỏ tía, toàn thân lộ ra sự sang trọng.

Bạch Quân Quân âm thầm nói một câu xui xẻo, làm như không nhìn thấy đối phương trực tiếp đi ra ngoài.

Vũ Văn Tuyển lại không tự giác hai mắt cong lên, vừa định nói chuyện, Vũ Văn Tụng đi theo phía sau giống như hổ vồ, hòa nhã dễ gần cản lại đường đi của Bạch Quân Quân.

"Quân Quân nha đầu, đang định tìm ngươi đây."

"?"

Bạch Quân Quân nhìn Vũ Văn Tụng như thể thân quen có chút kỳ quái: "Đại hoàng tử Điện Hạ, chẳng lẽ ngài có chuyện gì muốn tìm hiểu với tiểu nữ hay sao?"

Dù sao, nàng và Đại hoàng tử có khoảng cách về tuổi tác, bình thường cũng không đến mức độ quen thuộc như vậy.

Vũ Văn Tụng cười ha ha: "Quân Quân nha đầu quả nhiên thông minh, vậy ta sẽ nói trắng ra, chúng ta sang bên cạnh hàn huyên một chút đi."

Nói xong thì kéo nàng đến cửa bên.

Vũ Văn Tuyển chẳng những không ngăn cản, còn im lặng đuổi theo hai người.

Tất cả thái giám tuỳ tùng đi theo sau lưng hai vị hoàng tử đều sững sờ, đang định cất bước đuổi theo, Vũ Văn Tụng lại nhạy bén quay đầu nheo mắt với mọi người: "Chúng ta có lời muốn nói chuyện riêng, các ngươi chờ ở đây là được."

"..." Tiểu thái giám.

Bạch Quân Quân bị hai người dẫn đến cửa bên, có chút bất đắc dĩ day trán: "Các ngươi muốn trò chuyện gì?"

"Nghe nói buổi sáng ngươi theo nhị đệ đến Khôn Thái cung rồi hả?"

“Đúng." Bạch Quân Quân hiểu rồi, hóa ra là vì chuyện này.

Thái hậu mất tích, không lớn không nhỏ, nếu như Vũ Văn Loan Phi chụp mũ nói lung tung nói Thái hậu là do bọn họ giết, vậy hai người thật đúng là chịu không nổi.

“Đúng cái gì, tình hình trong cung như thế nào?" Lão đại Vũ Văn Tụng khó chịu khẽ đầu Bạch Quân Quân một cái, dáng vẻ lão đại thô kệch.

"..." Bạch Quân Quân xoa đầu có chút hơi đau, yên lặng lui lại hai bước cách thật xa móng vuốt của Đại hoàng tử.

"Đại hoàng tử Điện Hạ, đầu của nữ hài tử không phải dùng để đập."

Vũ Văn Tụng nghẹn lời, có chút bất đắc dĩ: "Được được được, lỗi của ta ngươi đừng làm nũng nữa, mau nói đi."

Bình Luận (0)
Comment