Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 809 - Chương 809. Sĩ Tộc Biến Mất

Chương 809. Sĩ tộc biến mất Chương 809. Sĩ tộc biến mất

Điểm Hồng nhịn không được cười: "Quân Quân cô nương ngay thẳng vô tư, khiến người ưa thích."

Văn Nhân Phinh Đình thản nhiên trả lời: "Đi thôi, trở về thôi."

Nàng ta chậm rãi đi về phủ hoàng tử, cũng là giờ khắc này, chấp niệm cuối cùng trong lòng cũng buông xuống.

...

Nhiều năm trước đây, một thiếu nữ từng bởi vì tiểu thiếp của phụ thân khiến mẫu thân khó chịu, mà quyết định đến tiệm thuốc lấy một thang thuốc tránh thai đối phó với tiểu thiếp.

Chuyện này suy cho cùng là chuyện mất thể diện, vì để che giấu thân phận, nàng ta đặc biệt cởi bỏ cẩm bào mà mặc quần áo rách rưới để đến tiệm thuốc.

Ai ngờ bởi vì một thân vải rách này không lọt vào mắt tiểu nhị của tiệm, thậm chí bởi vì nàng ta muốn thuốc tránh thai nên tiểu nhị chỉ coi nàng ta là một cô nương ở gánh hát đại viện nào đó, cho nên cho nàng ta một phương thuốc không tốt.

Lúc đó tiểu cô nương không biết, là một thiếu niên ốm yếu cùng đi bốc thuốc nhàn nhạt mở miệng.

"Tiểu nhị của tiệm lừa dối khách như thế, chỉ sợ không tử tế."

"? ? ?"

Lúc này tiểu cô nương mới chợt phát hiện ra tiểu nhị của tiệm đang lừa mình.

Thế là nàng ta lập tức giở giọng, cãi nhau ầm ĩ với tiểu nhị của quán kia một trận.

Chờ lúc nàng ta thắng lợi, thiếu niên ốm yếu kia đã rời đi.

Mặc dù chỉ gặp nhau ngắn ngủi, nhưng thiếu niên lạnh lùng lại có tinh thần trọng nghĩa này đã xông vào lòng của nàng ta.

Sau này lại gặp nhau, chính là một lần tụ họp nào đó, nhóm quý nữ chơi thân với nàng ta chỉ vào bóng lưng gầy gò nào đó nói: "Ngươi nhìn kìa, kia chính là vị hôn phu của Bạch Quân Quân."

"Nghe nói người này là môn khách nhà bọn họ, thân phận thấp kém, hơn nữa còn là con ma bệnh."

"Ha ha ha không nghĩ tới thiên hạ đệ nhất tài nữ, lại có vị hôn phu không ra gì như thế."

Thiếu nữ nhìn sang, ngoài ý muốn nhìn thấy thiếu niên lạnh lùng kia...

Kinh ngạc có, đau lòng có, ngũ vị tạp trần... Cũng có.

Văn Nhân Phinh Đình vừa đi về, thời kỳ niên thiếu càng hiện ra rõ ràng, nàng ta không nhịn được thở dài.

Trước kia cảm thấy Bạch Quân Quân không xứng với thiếu niên kia, hiện tại nhìn lại, có lẽ chỉ có Bạch Quân Quân như này mới là một đôi trời sinh với thiếu niên kia.

Là nên thật sự buông xuống rồi.

Chuyện cũ trước kia chưa từng mở miệng, theo một tiếng bằng hữu tan thành mây khói.

Nàng ta cũng có cuộc sống của mình.

"Điểm Hồng, buổi tối làm cá dấm đường đi, điện hạ thích ăn đó."

"Vâng."

...

Chuyện trong lòng Văn Nhân Phinh Đình, Bạch Quân Quân không biết.

Lúc này toàn bộ Bạch phủ đã dọn đi rồi, sắp xếp ba chiếc xe ngựa.

Lâm nương tử và các con nàng ta một cỗ, đội bảy người một cỗ, tỷ đệ Bạch Quân Quân, Kiều chưởng quỹ, lão hoà thượng Thiện Từ một cỗ.

Hành lý của mọi người đều đặt ở trên nóc xe ngựa, cứ như vậy, lúc đến thản nhiên, lúc đi nhẹ nhàng.

Đã từng là đệ nhất sĩ tộc, hoàn toàn biến mất ở Hoàng Đô, rời khỏi võ đài lịch sử của nước Bạch Câu.

Có điều cả quãng đường mọi người đều rất thư giãn thích ý, nửa điểm tiếc hận cũng không có.

Hồi tưởng lại, khoảng chừng một tháng trước, mọi người đi theo xe ngựa của Văn Nhân Phinh Đình tới.

Từ huyện Anh đến Hoàng Đô rõ ràng chỉ có mười ngày, bởi vì Văn Nhân Phinh Đình có rất nhiều quy củ, mọi người đi hai mươi ngày mới đến, không có Văn Nhân Phinh Đình cản trở, cả đường mọi người đi như bay.

Mặc dù bọn họ ở Hoàng Đô một tháng, nhưng đối với đội bảy người thậm chí tỷ đệ Bạch gia mà nói, dường như dã ngoại sinh tồn mới khắc vào sâu trong trí nhớ, cho nên mọi người ở bên ngoài đơn giản giống như cá gặp nước.

Mỗi lần đến chỗ đóng quân, săn thú, tìm củi, nhóm lửa, hoàn toàn không cần phân công đã có thể tự động vào vị trí.

Lâm nương tử làm người lưu lạc chân trời đã nhiều năm, đối với sự phối hợp đội ngũ của bọn họ như này nhìn mà than thở, nói thẳng là Bạch Quân Quân có phương pháp giáo dục.

Bạch Quân Quân vô tội khẽ nhún vai, trên thực tế nàng chỉ là con dế nhũi cái gì cũng chưa từng ăn.

Mỗi một lần xây dựng cơ sở tạm thời, ngoại trừ nhìn chằm chằm đồ ăn trong bếp thì không còn thành tích nào khác.

Bình Luận (0)
Comment