Cứ như vậy, mọi người quên sạch sành sanh Vũ Văn Tuyển, lần nữa quay lại thu dọn hành lý.
Bạch Quân Quân lại một lần nữa thu hồi nhà vệ sinh vào trong không gian.
Cẩn thận tính một cái, đoạn đường này bọn họ bôn ba, cũng không nhớ rõ là lần thứ mấy tháo dỡ lắp ráp nhà vệ sinh rồi.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ thở dài, hy vọng có thể sớm ngày an định, để không cần phải tháo dỡ những thứ này nữa.
Chờ trong nhà đã dọn dẹp gần như xong xuôi, lúc này Bạch Quân Quân mới đi chào từ biệt với Vũ Văn Loan Phi, chỉ thấy người này đã gầy hốc hác đi, tinh thần cũng không tốt như trước đó.
Cuối cùng Bạch Quân Quân đã hiểu lý do vì sao Vũ Văn Loan Phi thường xuyên ăn hộ tâm hoàn, trước đó còn cảm thấy hắn ba phần thật bảy phần diễn kịch, hiện tại nhìn lại Vũ Văn Loan Phi đoán chừng thật sự không tốt.
Nhưng mấy mạng người đã khiến cho hắn sợ hãi rồi.
Vũ Văn Loan Phi không nói gì nhìn sang nàng, đó đơn giản là mạng người sao?
Đây chính là các phi tử ngày xưa được sủng ái, mẫu thân của hắn! Bí mật bê bối cung đình!
Bạch Quân Quân phối hợp gật đầu: "Ngài cứ lo liệu cho tốt, ta định tạm thời dẫn đám tiểu đồng bạn đến huyện Anh."
Vũ Văn Loan Phi hâm mộ, huyện Anh của hắn, hắn nằm mơ cũng muốn trở về huyện Anh... Bây giờ lại bị vây ở chỗ này, cũng không biết lúc nào mới có thể trở về.
Vũ Văn Loan Phi hai mắt đẫm lệ đưa lệnh bài thiếp thân cho Bạch Quân Quân.
"Ngươi cầm lệnh bài đến hành cung của ta, sẽ có người tiếp đón ngươi, thiếu cái gì thì nói với hạ nhân, ở bao lâu cũng không sao ăn được uống được là quan trọng nhất."
Nhìn thấy Vũ Văn Loan Phi như này, Bạch Quân Quân cũng có chút ngượng ngùng.
Lão đại cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nợ nhân tình.
Cuối cùng nàng chỉ có thể móc ra một bình nước cỏ cây.
"Đây là rượu bí truyền nhà ta, trong lúc nguy cấp hoặc là thân thể hết sức khoa chịu lấy ra uống có thể bảo mệnh."
"A, tạ ơn." Vũ Văn Loan Phi có chút cảm động.
Chờ hai người khách khí xong, Văn Nhân Phinh Đình mới tiễn Bạch Quân Quân ra ngoài.
"Thiên hạ mặc dù tạm thời thái bình, nhưng nhất định sẽ còn đại loạn, ngươi thật vất vả mới trở về Hoàng Đô vẫn còn muốn đi, cũng không phải là hành động sáng suốt."
Văn Nhân Phinh Đình cũng không biết tại sao, không tự giác nhắc nhở Bạch Quân Quân một câu.
Bạch Quân Quân nhìn Văn Nhân Sính Đình trong nóng ngoài lạnh cười, nàng thành thật trả lời: "Hoàng Đô không phải đào nguyên cuối cùng của ta."
“Đào nguyên của ngươi là gì?" Văn Nhân Phinh Đình hơi kinh ngạc.
Làm nữ tử quý tộc, cả đời này cũng thuộc về sĩ tộc, nghĩ cũng là như thế nào thu về được nhiều vinh quang cho gia tộc.
Nói thật nàng ta thật sự không hiểu Bạch Quân Quân làm như thế nào để có thể thoải mái đến như thế.
Rõ ràng, nàng có năng lực khôi phục lại gia tộc, nhưng lại quả quyết từ bỏ đã từng vinh quang, đi tìm cái gọi là Đào Nguyên.
Vấn đề là, Đào Nguyên, là cái gì?
Lánh đời sinh sống, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ chính là Đào Nguyên sao?
Văn Nhân Phinh Đình lắc đầu, đây không phải Đào Nguyên của nàng ta.
Bạch Quân Quân dường như hiểu rõ suy nghĩ của nàng ta, cười cong môi: "Ngàn người ngàn loại Đào Nguyên, có người Đào Nguyên ở triều đường miếu thờ có người ở Sơn Thủy Điền Viên, đều phải xem mình thích. Chẳng qua cũng chỉ có đi thử mới biết mình muốn cái gì, giống như ta, bôn ba cả một đời, chỉ muốn rời xa tất cả sự tranh đoạt, làm mây nhàn hạc dã. Có cơ hội ngươi cũng có thể bảo nghệ thuật gia dẫn ngươi đi thử cuộc sống khác, cố gắng ngươi sẽ tìm được đào nguyên chân chính thuộc về mình."
Ánh mắt Văn Nhân Phinh Đình loé lên, trong mắt có thứ cảm xúc nói không rõ thành lời.
Nàng ta không nghĩ tới đời này lại có giây phút có thể bộc bạch cõi lòng với Bạch Quân Quân.
"Ta phải đi rồi, về sau có duyên sẽ gặp lại, bằng hữu."
Nhìn thấy Bạch Quân Quân rời đi từng bước, Văn Nhân Phinh Đình xúc động sâu sắc.
Bằng hữu... Nàng ta có rất nhiều, nhưng chưa từng nghĩ tới chính mình và Bạch Quân Quân vậy mà cũng coi như bằng hữu.