Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 807 - Chương 807. Ngọc Bội Rợn Người

Chương 807. Ngọc bội rợn người Chương 807. Ngọc bội rợn người

Hắn nhịn không được mỉm cười: "Quân Quân nếu muốn báo cáo thì đi đi, tốt xấu gì ta cũng nhận."

Bạch Quân Quân cũng không nhiều lời, thật sự vung tay đi ra bên ngoài.

Vũ Văn Tuyển thấy Bạch Quân Quân không ra chiêu theo lẽ thường, đành phải kéo tay nàng lại.

"Đừng, ta đùa."

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Bạch Quân Quân cầm tay rút ra có chút bất đắc dĩ.

"Ta chỉ là muốn đến nói lời tạm biệt với muội."

"..." Bạch Quân Quân.

Người này rời đi đã hơn nửa ngày, lại ngàn dặm xa xôi chạy về để nói lời tạm biệt với nàng? Có vô vị hay không?

"Ta biết, trước đó cách làm của ta khiến muội rất đau lòng, ta không mong cầu muội bây giờ tha thứ cho ta, nhưng ta muốn nói với muội, trong lòng ta có muội, cũng muốn sẻ chia tất cả mọi thứ của ta với muội, chuyện gì muội cũng không cần làm, chỉ cần ở Hoàng Đô lẳng lặng chờ ta, vậy là đủ rồi."

"?" Bạch Quân Quân không giải thích được nhìn hắn.

"Ta nhất định sẽ tới cưới muội, xin muội ở lại đây chờ ta." Vũ Văn Tuyển lần nữa cường điệu, lại móc từ trong ngực ra một miếng ngọc bội đặt vào trong tay Bạch Quân Quân.

Làm xong tất cả Vũ Văn Tuyển mới quay người rời đi.

"? ? ?" Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay, chỉ cảm thấy hoang đường vô cùng.

Người này, không nghe ý kiến của nàng sao?

Hắn muốn cưới, nàng phải đồng ý ở nguyên đây chờ?

Hắn cho hắn là hồ ly à?

Bạch Quân Quân ghét bỏ cực kì, đang chuẩn bị vứt miếng ngọc bội đi, Kiều chưởng quỹ đột nhiên xuất hiện.

"Chờ một chút."

"?"

Bạch Quân Quân quay đầu mới phát hiện ra Kiều chưởng quỹ, Lâm nương tử đang một trái một phải đứng ở sau cửa ra vào.

Hai người hoàn toàn không tự giác mình là người nghe lén, vào lúc Vũ Văn Tuyển rời đi thì quang minh chính đại đi ra.

Thậm chí Kiều chưởng quỹ còn chỉ vào miếng ngọc bội hiếm có kia nói: "Đây là... Ngọc thiền.”

"Cái gì?" Bạch Quân Quân vẻ mặt khó hiểu, ngọc thiền gì?

Lâm nương tử cũng có vẻ mặt khó hiểu.

Kiều chưởng quỹ nhìn hai người thiển cận thì lắc đầu: "Đây là một trong số thánh vật quý nhất của núi Vu Tổ, chúng nó tụ lại thì giống ngọc, thật sự là tụ tập ấu trùng vào băng ngọc mà thành, đeo nó có thể duy trì dung nhan xinh đẹp."

"? ? ?"

Mặc dù Kiều chưởng quỹ nói rất nhiều, nhưng mọi người chỉ nghe được một trọng điểm.

Ngọc bội kia là do vô số ấu trùng tạo thành?

Còn tưởng rằng Vũ Văn Tuyển tặng ngọc gia truyền cho nàng, kết quả lại là côn trùng ở núi Vu Tổ?

Bạch Quân Quân ném miếng ngọc bội cho Kiều chưởng quỹ như ném củ khoai nóng bỏng tay.

Kiều chưởng quỹ giật mình một cái nhanh chóng tiếp được, ông ta vẻ mặt đau lòng nhìn sang Bạch Quân Quân: "Quân Quân nha đầu à, đây chính là thánh vật của núi Vu Tổ, rất quý giá."

Bạch Quân Quân nhướng mày, rốt cuộc núi Vu Tổ có bao nhiêu thánh vật?

"Thuyền nát vẫn còn có ba cái đinh, huống chi là núi Vu Tổ truyền thừa mấy ngàn năm, dĩ nhiên có rất nhiều bảo bối." Mặc dù Kiều chưởng quỹ đã quyết định từ bỏ quá khứ, nhưng đối với cố hương của ông ta vẫn còn có chút tôn sùng vô tận.

Lúc này cuối cùng Lâm nương tử đã bị thuyết phục, tò mò híp mắt nghiên cứu.

"Thứ này thật sự không có hại với thân thể người?"

Kiều chưởng quỹ gật đầu: “Đương nhiên. Ngọc thiền là cổ chữa trị, với thân thể người chỉ có chỗ tốt."

Lúc này Bạch Quân Quân sớm đã không hứng thú lắm rời đi.

"Ôi chao, ai, ôi, ngươi không cần à?" Lâm nương tử nắm vuốt ngọc bội trong tay hỏi.

Bạch Quân Quân cũng không quay đầu lại: "Ngươi thích thì giữ lại không thích thì quẳng đi, nhưng thứ quỷ dị này vẫn nên quẳng đi thì tốt hơn."

Nghe thấy lời này của Bạch Quân Quân, Kiều chưởng quỹ đau lòng lắc đầu gọi thẳng là phung phí của trời.

Vốn dĩ Lâm nương tử đã chuẩn bị vứt đi, mặc dù ngọc bội kia có công hiệu có thể so với linh đan diệu dược, nhưng nghĩ tới đây là côn trùng suy cho cùng vẫn có chút bài xích.

Nhưng nhìn thấy Kiều chưởng quỹ có vẻ mặt đau lòng, suy nghĩ một chút vẫn giữ lại, tốt xấu gì lúc cùng đường mạt lộ có thể đổi ít tiền.

Bình Luận (0)
Comment