Mọi người tỉnh táo lại từ trong cảm xúc phẫn uất, rốt rít chào từ biệt.
Vũ Văn Loan Phi cũng không ngăn cản, lúc đầu hắn chỉ hy vọng trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, những người này nhanh chóng rời đi tránh cho lại xảy ra chuyện yêu gì, đoàn người chạy trối chết lại gãi đúng chỗ ngứa.
Người khác cũng đi rồi, Vũ Văn Tụng có hận cũng không có lý do gì để ở lại.
Dù sao hung thủ có thể im lặng không tiếng động giết chết toàn bộ đám thái phi, muốn lấy đầu của mình cũng dễ như trở bàn tay.
Bây giờ nghiệp lớn chưa thành, hắn không thể vào lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cân nhắc một phen Vũ Văn Tụng cũng nói với Vũ Văn Loan Phi: "Nếu đã như vậy, nơi này giao cho nhị đệ từ từ điều tra cho rõ."
Vũ Văn Loan Phi gật đầu: "Hoàng huynh yên tâm, dù sao mẫu phi của ta cũng ở trong số những người bị sát hại."
Mặc dù Vũ Văn Loan Phi và mẹ đẻ không có quá nhiều thân tình, nhưng, trong lòng vẫn có tiếc nuối.
Vũ Văn Tụng cảm động lây khẽ vỗ bờ vai của hắn, lúc này thật sự là có điểm giống mấy phần huynh đệ ruột thịt rồi.
"Cửu đệ, đệ có dự định gì?"
Vũ Văn Tuyển khẽ ngẩng đầu thở dài: "Đông Địa còn có việc vặt phải xử lý, hoàng đệ cũng hổ thẹn chào từ giã."
Vũ Văn Loan Phi gật đầu, cũng phải, chuyến này con ruột cũng không ở lại chớ nói chi là Vũ Văn Tuyển.
"Trở về phải chú ý an toàn, ta nghe nói Thánh nữ bắt đầu tranh cử rồi, các ngươi đi ngang qua Tam Xá Khẩu cẩn thận tránh đừng để mình ngộ thương."
Cho dù hai người đã sớm biết cuộc tuyển chọn Thánh nữ đã bắt đầu rồi, nhưng không nghĩ tới Vũ Văn Loan Phi sẽ đích thân nhắc nhở, nói chân thành như vậy ở hoàng gia quá ít, đến mức hai người lạnh lùng cũng có chút cảm động.
Cứ như vậy đoàn người thái phi không được đón coi như xong, vì thể diện hoàng gia bọn họ vẫn phải che giấu dân chúng bên ngoài, giả bộ vô cùng vui vẻ trở về.
Có điều bách tính bên ngoài sao lại cái gì cũng không biết?
Bọn họ ngoại trừ không biết tất cả Thái hậu, thái phi đều đã chết mất xác, đối với sự mất tích của bọn họ thì càng rõ ràng.
Thế là lời đồn đại bắt đầu tứ tán, có người nói là Vũ Văn Loan Phi lén lút giam cầm Thái hậu thái phi không cho bọn họ rời đi.
Nhưng rất nhanh, một giả thuyết khác lại che phủ lên điều này.
Nghe nói những Thái hậu thái phi này ở thâm cung đã giết quá nhiều mạng người, bây giờ bọn họ muốn áo gấm về quê, những oán linh trong thâm cung không muốn buông tha cho bọn họ, cho nên trước khi bọn họ rời đi, tất cả những quý nhân này đều bị oán linh kéo xuống vực sâu.
Tương truyền có mũi có mắt, cực kỳ tà dị.
Nhưng so sánh với cung đấu ở phía trước, bách tính càng muốn tin vào thuyết pháp này hơn.
Thế là hoàng cung vốn dĩ thần bí đã thêm một khoản quỷ dị.
...
Cứ như vậy, thái phi mất tích đã có kết cục theo song vương rời đi.
Sau khi song vương rời đi, Bạch Quân Quân cũng phải thu dọn hành lý chuẩn bị đi tụ họp với hồ ly.
Nhưng lúc thu dọn hành lý, Bạch Táp Táp lại một lần nữa vội vàng chạy vào.
"Trưởng tỷ trưởng tỷ, tên quỷ đáng ghét kia lại tới."
"?" Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua trắng ào ào, có thể bị Bạch Táp Táp ngay thẳng gọi đồ quỷ đáng ghét chỉ có một người - Vũ Văn Tuyển.
Tên này, không phải đã rời đi rồi à.
Nghĩ đến buổi sáng nàng còn tham gia đưa tiễn, cùng với Vũ Văn Loan Phi tiễn Thất Đại Cô Bát Đại Di của hắn đi, Vũ Văn Tuyển dĩ nhiên cũng ở trong số đó.
Kết quả, chẳng lẽ người này lại dùng thế thân?
Vậy người rời đi trong đội ngũ kia không phải bản thân hắn à?
Bạch Quân Quân nghi ngờ đi vào đại viện nhà mình, quả nhiên thấy Vũ Văn Tuyển đang đứng ở đằng kia chờ.
Lúc này hắn đã trút bỏ cẩm bào, một thân y phục vải bông màu tím nhạt, không còn ung dung lộng lẫy nhưng vẫn như cũ phong độ hiên ngang.
Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy cạn lời: "Ngươi lại tới làm cái gì? Có tin ta đến chỗ Vũ Văn Loan Phi báo cáo ngươi không."
Mấy ngày nay nghe Bạch Quân Quân châm chọc khiêu khích, Vũ Văn Tuyển đã biến thành thói quen rồi.