Có điều tên này thử thật sự động thủ một chút xem, đến lúc đó sẽ để hắn nhìn xem rốt cuộc là dịch vị côn trùng lợi hại hay là a xit trong cây cỏ lợi hại.
Bạch Quân Quân đang phỉ nhổ, Vũ Văn Loan Phi ở trong vòng xoáy cũng mở miệng.
"Lúc đầu ta không muốn làm lớn chuyện, nhưng bây giờ hung thủ càng ngày càng điên cuồng, vì để bảo toàn cho chư vị, ta cũng chỉ có thể nói rõ."
Chỉ thấy Vũ Văn Loan Phi ra hiệu một cái, vị thống lĩnh nội vệ có chút cao ngạo phụ trách điều tra vụ án lần này xuất hiện.
Đầu tiên ông ta hành lễ với Vũ Văn Loan Phi, sau đó mới dần dần đến gặp chư vị hoàng tử công chúa.
"Công bố tình tiết vụ án mà ngươi nắm giữ một chút đi."
"Vâng."
Sau khi nội vệ nhận được mệnh lệnh, bắt đầu nói cho chư vị xem làm thế nào phát hiện ra Hoá Thi Thuỷ trong Khôn Thái cung của Thái Hoàng thái hậu, lại như thế nào phát hiện ra những dấu vết để lại trong cung điện của những thái phi bị giết hại vân vân....
Mọi người nghe được những lời này đều liên tục lui về phía sau.
"Ý của ngươi là, thái phi không phải mất tích, mà chính là bị giết? Hơn nữa hung thủ còn dùng Hóa Thi Thủy để nhóm thái phi không còn hài cốt?"
Đại hoàng tử vẻ mặt chấn kinh.
Dù sao, hôm qua hắn còn thấy mẫu phi của mình, vốn cho rằng buổi sáng hôm nay đã có thể đón bà ấy rời đi, kết quả... Bà ấy đã chết rồi?
Chuyện này ai có thể chấp nhận được!
"Sự thật chính là như thế." Vũ Văn Loan Phi vẻ mặt mỏi mệt.
Từ khi Thái hậu chết hắn vẫn luôn có tinh thần không phấn chấn, hôm nay biết tất cả nhóm thái phi đều mất tích, càng cảm thấy lực bất tòng tâm, giờ phút này có thể duy trì sự tỉnh táo để tuyên bố việc này với đoàn người, đã rất lợi hại rồi.
Không nghĩ tới ngày cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.
Chuyện đã như vậy, hắn bưng bít cũng không còn ý nghĩa nữa.
Vũ Văn Loan Phi thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy thật sự là mệt mỏi.
Mà mọi người vẫn như cũ là vẻ mặt khó có thể tin được, bọn họ hai mặt nhìn nhau không nhịn được nói: "Hung thủ, hung thủ có thể ở trong số chúng ta hay không?"
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người sửng sốt.
Mọi người mặc dù là người thân, nhưng anh em trong hoàng thất suy cho cùng cũng khác biệt so với nhà bình thường.
Bọn họ nào có cái gì gọi là tương thân tương ái, hơn phân nửa là trước mặt cười hì hì phía sau đâm một đao, mọi người từ nhỏ đến lớn ai với ai mà không có lục đục? Nhìn kỹ một chút thì tất cả đều có thù.
Thế là mọi người không tự chủ cách rời nhau ra.
Đại hoàng tử lạnh mặt nói: "Hành vi của ta đoan chính ngay thẳng, việc này quả quyết không liên quan gì đến ta."
"Cũng không liên quan gì đến ta."
Tất cả mọi người đều cuống cuồng phủi sạch quan hệ.
Vũ Văn Loan Phi nhức đầu day trán: "Cho dù bất kể là ai ra tay, bây giờ Hoàng Đô quả thực không an toàn, chư vị vẫn nên nhân lúc hung thủ chưa mở rộng phạm vi giết người lung tung thì nhanh chóng rời đi thôi."
"Vậy mẫu phi của ta làm sao bây giờ?" Một công chúa trong số đó có chút không cam lòng hỏi.
Một câu nói kia khiến cho mọi người trong nháy mắt im lặng.
Mặc dù... Nhưng... Mạng của mình quan trọng hơn!
Vũ Văn Loan Phi không còn sức lực liếc nhìn nàng ta một cái: "Hoàng muội muốn ở lại điều tra cũng được, việc này ta sẽ uỷ thác toàn quyền cho các ngươi."
"Cũng... Cũng không cần." Nghe Vũ Văn Loan Phi nói muốn đưa quyền phá án cho mình, vị công chúa này bị dọa cho một cái giật mình.
Chuyện nguy hiểm như vậy, nàng ta còn lâu mới nhận.
"Muôi... Muội vẫn nên về đất phong chờ tin tức đi, mong rằng huynh trưởng có thể mau chóng cho ta một công đạo."
Vị công chúa này vừa mới nói xong, những người khác cũng kịp phản ứng, rối rít thở dài cáo từ.
Lúc này Hoàng Đô chính là chỗ nguy hiểm nhất, ai có thể cam đoan hôm qua là thái phi, ngày mai thì không phải là mình?
Có ngốc mới ở lại đây.
Công chúa hoàng tử đều có ý này, chớ nói chi là chỉ là cháu chắt người thân trong tộc của thái phi, bọn họ tới đón thái phi chỉ là lấy lại thể diện hoàng gia.
Bây giờ vụ án thái phi bị mưu sát không lớn không nhỏ, chưa biết chừng thật sự đúng là liên quan đến cuộc tranh đoạt, bọn họ không cần cuốn vào.